NGUYỄN TRẦN SÂM – Bin Laden: Không được đụng đến Việt Nam!

osama_bin_laden01Dân cư mạng chắc nhiều người thừa biết cái “tít” của bài này là “ăn cắp” từ cái status message trên trang facebook Dũng Ngô Việt được một số blog đăng lại.

Trước hết, xin nói ngay rằng tôi ở trong số những người rất thích cái “status” đó của Dũng. Chỉ bằng vài chục câu ngắn ngủi, tác giả đã “dùng” mấy tên đàn em của Bin Laden để vẽ nên thực trạng của đất nước VN một cách sinh động và hài hước, mà phía sau đó là nỗi buồn.

Tuy nhiên, tôi phải viết bài này để đưa ra một cách giải thích khác về lý do để Bin Laden nói “Không được đụng đến VN”. Bởi… tôi đã gặp Bin Laden và nghe lời giải thích từ miệng của ông ta.

Hôm qua, lúc nửa đêm, do kém vui nên tôi quyết định đi lang thang để giải tỏa tâm trạng. Tôi lên cầu Nhật Tân, định đứng trên đó vài chục phút, nhìn xuống dòng sông để tìm sự thoáng đãng. Dường như ông Trời chiều tôi, đêm qua hầu như không có người và xe cộ đi lại trên cầu. Đèn trên cầu không hiểu sao cũng kém sáng hơn mọi đêm, và đó chính là điều tôi muốn. Khi đến gần giữa cầu, tôi thấy một bóng đen khá cao. Có vẻ như ông ta quấn khăn trên đầu giống như người Ấn hay A Phú Hãn, và để râu rất rậm. Giống Bin Laden, tôi nghĩ bụng. Khi lại gần, người đó quay lại. Đúng là rất giống Bin, đến mức tôi giật mình.

“Chào ông bạn.” Người kia nói.

“Chào… Ông là… Bin… À…” Tôi ngập ngừng.

“Đúng, ta là Bin. Bin Laden.” Người kia khẳng định.

“Nhưng ông đã…”

“Đúng. Ta đã bị bọn đặc nhiệm Mỹ giết. Nhưng ông biết đó, làm gì có ai chết thật.”

“Vậy ông là…?”

“Là hồn ma, nếu ông bạn thích gọi như thế.” Bin thản nhiên nói.

“Sao ông lại đến đây?” Tôi hỏi.

“Ta đến vì muốn tận mắt nhìn thấy đất nước VN, một đất nước mà ta có thiện cảm. Và cũng vì muốn gặp một ai đó để giải thích về lý do vì sao ta từng dặn bọn tay chân của ta dứt khoát không được đụng đến VN.”

Tôi chợt nghĩ đến cái status của Dũng Ngô Việt mà tôi mới đọc lúc ban ngày.

“Đúng. Chính là vì cái status ấy đấy.” Bin dường như đoán được ý nghĩ của tôi. “Đúng là ta từng nói không được đụng đến VN, nhưng lý do thì khác.”

“Nhưng… sao ông lại tìm đến tôi?”

“Vì ta biết ông cũng thỉnh thoảng viết lách cho vài blog, nên muốn qua ông nhắn gửi tới những ai đọc mấy blog đó lời giải thích về lý do thật của việc ta nói câu đó.”

“Nhưng… thiếu gì người viết cho các blog?”

“Đúng vậy, và có những kẻ viết giỏi hơn ông, nhưng ta không có duyên gặp họ.”

Rồi ông ta bắt đầu giải thích. Lý do hoàn toàn ngược lại. Bin Laden dặn bọn tay chân như vậy không phải vì ghét VN. Thậm chí, ông ta nhìn thấy ở người VN, nhất là lãnh đạo VN, những đồng minh trên chiến hào chống Mỹ và chống phương Tây nói chung.

“Bọn Mỹ và bọn Tây Âu là những kẻ vô đạo.” Bin nói. “Chúng muốn xây dựng một xã hội không có tôn ti trật tự, một xã hội cá mè một lứa. Chúng rêu rao dân chủ đa đảng, tam quyền phân lập. Chúng ta, người Trung Đông, người VN, người Trung Hoa, người Triều Tiên,… không cần những thứ đó. Chúng chỉ làm rối loạn xã hội. Xã hội phải có trên có dưới. Trên bảo dưới phải nghe, phải tuyệt đối phục tùng. Mà ở phương Đông, không chỉ tầng lớp thống trị mới ghét những giá trị tự do dân chủ kiểu Tây phương. Người dân cũng không cần những thứ đó. Tâm lý dân phương Đông, trừ những nước theo Tây như Nhật, Hàn, còn lại đều muốn được dựa vào tầng lớp thống trị. Dù có phải sống nghèo đói, những bọn dân đen vẫn thấy vững tâm khi được ẩn náu dưới cái bóng của nhà cầm quyền. Cho nên, ta đánh Mỹ còn vì cả người dân nữa.

Ngay từ những năm dân Việt các ông đang chiến đấu chống Mỹ, ta đã rất có cảm tình với các ông, nhất là lãnh đạo VN. Mấy năm trước, sau vụ 11-9, ta đã bố trí thành công một cuộc gặp bí mật với một đại diện của lãnh đạo cao cấp của VN để bàn những phương án phối hợp hành động. Nhân vật đó đã chuyển lời rằng lãnh đạo VN ca ngợi thành công của vụ 11-9. Tiếc rằng ông ta có vẻ hơi đần độn, không đưa ra được sáng kiến nào hay, cũng không hiểu và thực hiện được những ý đồ của ta, nên cuối cùng thì chẳng phối hợp gì được. Hình như trong vài chục năm gần đây, cái thứ “quy hoạch cán bộ” của các ông đã tạo ra một đội ngũ quan chức ngày càng ngu thì phải.

Một điều nữa cũng đang làm ta ngày càng thất vọng với lãnh đạo của các ông là bọn họ tham lam vặt. Ta đây, ta cũng đầy tham vọng về quyền lực và của cải. Ta đánh Mỹ cũng chính vì ta không muốn bọn chúng thò bàn tay vào những mỏ dầu Trung Đông, trong đó có Saudi Arabia của ta. Những mỏ dầu đó phải là của bọn ta. Chỉ bọn ta cai quản, khai thác để bán cho chúng với giá mà bọn ta định ra. Bán lấy tiền, và bọn ta – mình ta càng tốt – sẽ chia cho cho dân chúng một ít. Ta tham, nhưng ta không bao giờ hạ mình đi hợp tác với kẻ thù. Còn lãnh đạo của các ông, khi thấy lợi thì có thể ôm hôn cả bọn quan chức phương Tây dơ bẩn. Tất nhiên, ta biết rằng đó chỉ là sách lược. Trong thâm tâm, lãnh đạo của các ông vẫn coi bọn tư bản phương Tây là kẻ thù. Nhưng dù sao thì ta cũng không làm như họ được. Nếu ta đã coi là kẻ thù thì ta không bao giờ có thể nói cười xơn xớt với chúng…”

“Vậy sắp tới”, tôi ngắt lời Bin, “nếu còn sống, ông có lệnh cho tay chân của ông tấn công khủng bố VN để dạy cho lãnh đạo chúng tôi một bài học…?”

“Không. Vì dù sao thì họ vẫn đang cùng chiến hào.” Bin Laden nói. Rồi sau một phút trầm ngâm, ông ta tiếp tục: “Tuy nhiên…”. Rồi lại dừng.

“Tuy nhiên cái gì?” Tôi hỏi.

“Thôi được”, Bin nói. “Ta sẽ nói thật với ông, vì dù sao lời ta nói với ông cũng không đến tai lãnh đạo của ông. Hiện tại và trong vài chục năm tới, kể cả nếu còn sống thì ta cũng không hạ lệnh tấn công VN. Nhưng giả dụ đến một khi nào đó bọn ta đã xóa sổ được hết các nước như Mỹ, Anh, Pháp, thì bấy giờ bọn ta sẽ tính đến những đất nước như của các ông, vì dù sao thì những dân tộc đó cũng không phải tín đồ của Thánh Allah.”

Nói đến đó, hình bóng Bin Laden bỗng mờ đi. Sợ ông ta biến mất, tôi vội hỏi:

“Ông có ra lệnh cho tay chân ông không được động đến Trung Quốc và Triều Tiên?”

“Không.” Bin nói.

“Sao vậy? Bọn đó cũng giống nước tôi mà?”

“Đúng, gần giống hệt nhau. Tuy nhiên, bọn chúng ngông nghênh hơn. Ta ghét. Còn lãnh đạo của các ông thì mặc dù cũng luôn tự khẳng định mình là đỉnh cao trí tuệ nhân loại, nhưng trong giao tiếp thì dẻo mỏ hơn, biết đóng vai những kẻ khiêm nhường. Thôi, chào ông bạn nhé!”

Dứt lời, Bin Laden bỗng đột nhiên biến mất.

27 – 9 – 2015

NGUYỄN TRẦN SÂM

7 comments on “NGUYỄN TRẦN SÂM – Bin Laden: Không được đụng đến Việt Nam!

  1. Câu thứ 3 của đoạn 4 “Dường như trời chiều tối,…” xin sửa là “Dường như ông Trời chiều tÔi,…” Xin bạn đọc thông cảm.

  2. Tôi thích hai câu này:
    “Hình như trong vài chục năm gần đây, cái thứ “quy hoạch cán bộ” của các ông đã tạo ra một đội ngũ quan chức ngày càng ngu thì phải.”
    “…lãnh đạo của các ông thì mặc dù cũng luôn tự khẳng định mình là đỉnh cao trí tuệ nhân loại, nhưng trong giao tiếp thì dẻo mỏ hơn, biết đóng vai những kẻ khiêm nhường.”

  3. Hay, 2 bài “Bin Laden: Không được đụng đến VN”, bài của Ngô Việt Dũng nhộn hơn, nhưng góc nhìn của ông Sâm (biết đâu lại là bà?) cũng có cái hay.

  4. Pingback: Bin Laden: Không được đụng đến Việt Nam! (Nguyễn Trần Sâm | fb Ngô Việt Dũng) | Ngoclinhvugia's Blog

  5. Cho hoi no neu Ngai Gap Lai Binladen than thong ,bien hoa: co con noi nao tren the gioi qnay co chinh quyen va quan chuc Luu Manh mat hang Nhu Quan chuc o nuoc Minh Khong nhe,
    Tinh hoa Cua 4000 nam van hien day . Toi Thi Doan rang k o dau co mot chinh quyen va Quan chuc mat hang Nhu vay.

Bình luận về bài viết này