Bán thân và còn gì bán nữa?

LTS: Tôi rất thích bài báo này vì nó quá hay. Nó sâu sắc và nhân ái. Tôi còn thích nó vì nó chính là tư tưởng trong tác phẩm BÙ KHÚ TIÊN SINH của tôi, mặc dù tác giả Thùy Linh và tôi chưa hề biết nhau và rất có thể chị Thùy Linh cũng chưa hề đọc tác phẩm Bù Khú Tiên Sinh của tôi. Xin phép tác giả cho tôi được đăng lại bài này với lòng biết ơn và cảm phục. Đào Hiếu.

Thùy Linh

(Viết từ Hà Nội. Cập nhật: 09:51 GMT – thứ năm, 7 tháng 6, 2012)

Mấy hôm rồi lình sình chuyện hoa hậu, người mẫu bán dâm giữa lúc nền kinh thế suy thoái, lạm phát cao, doanh nghiệp nhà nước chết ngắc ngoải, đời sống khốn khó, nhất là với người nghèo.

Cùng lúc cũng đầy chuyện quan chức ăn cướp tiền thuế của dân, bị lộ thì đi trốn, dự án dùng tiền tài trợ của nước ngoài thâm hụt mà theo giải thích của lãnh đạo Việt Nam là “do hiểu lầm về cách chi tiêu” khác nhau.

Giữa lúc an ninh đất nước bị coi thường luôn đặt dưới tiêu chí kiếm tiền bằng mọi cách: bán mặt biển Cam Ranh, Vũng Rô cho người Trung Quốc vào khai thác. Ngoài biển ngư dân bị Trung Quốc cướp tàu, cướp hải sản và thả về trắng tay mà các báo chỉ lên tiếng yếu ớt.

Giữa lúc cả bộ máy tuyên truyền lao vào tấn công một blogger và một cụ bà 82 tuổi vì lý do mơ hồ trên giấy tờ, trắng trợn trong ý định khi họ không chịu đi về phía “định hướng”.

Rất mệt mỏi. Toàn dân mệt mỏi. Cả đất nước bị đặt trong tình trạng stress cao độ.

Thèm tiền

Mình bỗng thương Mỹ Xuân, Hồng Hà, Thiên Kim và các cô gái bị chà đạp thêm nhiều lần sau các chuyên án điều tra, bóc dỡ đường dây mại dâm này. Chính xã hội là nguyên nhân gây nên cơn “thèm tiền” đến điên loạn.

Nếu xếp thang bậc cho cơn thèm khát tiền thì quan chức đứng số Một. Họ bất chấp tất cả để lao vào kiếm tiền, các nhiệm kỳ chưa đủ còn bố trí cả vợ, con cùng tham gia. Hầu như không có quan chức nghèo, chỉ chưa là tất cả các quan chức đều có thể gọi là tỷ phú đôla mà thôi.

Việt Nam đang có cuộc chạy đua dùng hàng sang nhập ngoại

Hiếm có vợ con quan chức nào nghèo và không được học hành đây đó ở các nước phát triển. Thói xa hoa đã trở thành thương hiệu, đẳng cấp cho những người có tiền.

Càng xa hoa càng trở thành tấm gương để tạo nên một lối sống cho lớp trẻ “noi theo”.

Đắm chìm trong cuộc sống tất cả điên đảo vì tiền mà bảo tuổi trẻ nên có thái độ điềm tĩnh với tiền, vật chất thì khác gì rao giảng đạo đức suông? Rất ít người thoát khỏi tấm lưới bủa vây của tiền bạc.

Và để có được cuộc sống cho bằng người ta, tất nhiên cần tiền. Không thể kiếm tiền bằng các dự án, chính sách như quan chức, đại gia thì đương nhiên phải bán những gì mình có.

Một bên bán nhân cách, bên bán thân thể, đương nhiên mình tôn trọng người bán thân thể hơn nhiều.

Bán thân thể (có khi bán cho chính quan chức, đại gia, cán bộ bề ngoài đang lên án họ) vẫn là mức độ vi phạm nhân cách thấp hơn nhiều thói ăn cắp, dối trá, lạm dụng để vụ lợi…

“Hãy biết thương xót những cô gái trẻ bị vứt vào cuộc sống vô minh, không lối thoát, không cơ hội, bị khi rẻ nếu không có tiền, và luôn bị biến thành con thú trong cuộc săn của những kẻ có tiền.”

Ai hơn ai?

Có hoa hậu, người nổi tiếng trong giới showbiz nào chịu lấy anh chồng nghèo hay toàn thấy cặp kè với đại gia? Mối tình ấy chả có gì để nói nếu đó là tình yêu, hay không là tình yêu đi chăng nữa thì cũng là tính toán, đổi chác hai bên đều có lợi.

Cũng chả sao. Nhưng lâu nay các mối tình đó luôn được phủ bên ngoài, trên các phương tiện truyền thông như là mối tình lãng mạn, chân thành, trong sáng.

Vậy các cô gái kia bán dâm theo theo thời vụ, đương nhiên không vì tình yêu mà vì tiền thì có sao nhỉ? Mình thấy họ chân thành, trung thực hơn những người bán dâm theo hợp đồng hôn nhân.

Mà ví dụ gần đây nhất mà ai cũng biết là đơn thư tố cáo của bà Nông Bích Liên về đại biểu Đỗ Thị Huyền Tâm.

Chưa quan chức nào nhận trách nhiệm cá nhân về việc bổ nhiệm ông Dương Chí Dũng

Vậy thì Mỹ Xuân, Hồng Hà và những người khác vẫn thực sự làm mình kính trọng.

Mình thương Mỹ Xuân dang dở chuyện chồng con và dự định sẽ mở công ty người mẫu, có cuộc sống an bình như tâm sự của đồng nghiệp của em trong bài phỏng vấn. Lề thói người đời xoi mói và đánh dập đầu khó cho em cơ hội sống lại cuộc đời mới chăng?

Em không thể như đám quan chức bị lộ là có thể ra nước ngoài sống cuộc sống vẫn giàu sang như ai.

Em cũng không thể sánh với những kẻ tham ô, tham nhũng nhiều tỷ, tỷ đồng vẫn ung dung tự tại nói những chuyện đạo đức, và chả may ngã ngựa thì ra tù sau vài năm, nhà cửa vẫn chất ngất tiền tài, no đủ và hàng ngày lại rượu bia, tràn trề vui thú.

Giá mà có thể mình sẽ bắt các báo hãy nín lặng, hoặc hãy biết đau từng lời khi viết về cuộc mưu sinh của những người đang phải sống bằng “vốn tự có”. Và hãy phá bung sự bưng bít của những kẻ sống bằng “vốn ăn cắp” mà có được.

Hãy biết thương xót những cô gái trẻ bị vứt vào cuộc sống vô minh, không lối thoát, không cơ hội, bị khi rẻ nếu không có tiền, và luôn bị biến thành con thú trong cuộc săn của những kẻ có tiền.

Bộ trưởng Đinh La Thăng chỉ cần “rút kinh nghiệm” về việc bổ nhiệm Dương Chí Dũng và các sai lầm của ông, thì Mỹ Xuân, Hồng Hà, Thiên Kim cũng chỉ cần nhẹ nhàng nói với thiên hạ rằng, hãy để các em được yên và cho các em rút kinh nghiệm.

Tựa bài do ban biên tập đặt. Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả, một nhà văn có Bấmtrang blog riêng và đang sống ở Hà Nội.

BBC

CÁC ĐỒNG CHÍ ƠI, HÃY MẠNH TAY HƠN NỮA!

*

Theo dõi những vụ dân nổi dậy chống chính quyền vừa qua, đặc biệt là những vụ tranh chấp đất đai, nhắm mắt và bịt mũi cũng thấy bóng dáng và hơi hướng của những thế lực thù địch đứng đằng sau giật dây xúi bẩy.

Từ mấy chục năm nay, dân ta chỉ biết một lòng một dạ đi theo Đảng. Đảng bảo vô hợp tác là vô hợp tác, Đảng đem cho cái chi thì hưởng cái đó, Đảng bảo ra trận là ra trận, Đảng bảo Mỹ xấu thì dân nói theo Mỹ xấu, Đảng bảo phải để Đảng dắt đi là đưa tay cho Đảng dắt đi, và tuyệt đối tin tưởng rằng Đảng sẽ dắt tới thiên đường (chứ chả lẽ dân đen lại nhìn xa trông rộng hơn Đảng sao?)… Thậm chí ăn Tết cũng theo chỉ dẫn của Đảng: mừng Đảng trước rồi mới mừng Xuân thì ăn Tết mới ngon.

Rứa mà giờ đây dân đen nổi dậy quậy khắp nơi. Ép chính quyền phải đền bù đất đai với cái giá cao ngất trời, chính quyền đưa ra cái giá hàng chục ngàn, thậm chí hàng trăm ngàn đồng một thước vuông cũng không chịu. Lại còn hành hung, chống người thi hành công vụ, đánh trả cả các chiến sĩ cơ động chuyên trấn áp kẻ thù để bảo vệ cuộc sống của người dân. Coi mấy cái băng quay cảnh dân xô xát với lực lượng công an mà thấy căm phẫn!

Mà xem ra những vụ nổi dậy này ngày một dày, mức độ ngày càng nghiêm trọng. Một số nơi đã bắt đầu có những kẻ xúi bẩy, nói dân phải có quyền sở hữu đất đai. Rõ thật là ngu! Đất đai là sở hữu toàn dân, trao vào tay những người tài vẹn đức toàn để người ta giữ cho không muốn, lại muốn tự giữ như ở các nước tư bản thối tha, để rồi cuối cùng bọn tư sản địa chủ cướp hết mới sướng à? Rõ ràng, dù vô tình hay cố ý, có rất nhiều người dân đã và đang ăn phải bả của các thế lực thù địch. Nói trắng ra là có những kẻ đem tiền của bọn Mỹ bọn Pháp vô nước ta, lôi kéo mua chuộc người dân đứng lên chống lại Đảng. Nếu không phải rứa thì răng mà lại có kẻ dám bắn súng hoa cà hoa cải vào các chiến sĩ bộ đội công an? Răng mà lại có những người đàn bà dám tự lột truồng trước mặt các chiến sĩ giải tỏa đất đai? Răng mà lại có một mụ già cậy có công dám đánh người của sở thông tin truyền thông Hà Nội?

Một điều đáng buồn là các lực lượng cưỡng chế vẫn chưa mạnh tay, nên đám dân đen càng được nước lấn tới. Báo chí nhà nước cũng chưa mạnh mẽ lên án bọn này. (Ngay hai cái anh cán bộ phóng viên của Đài Tiếng nói ViệtNamấy, đã cất công đến tận Văn Giang để phản ánh sự kiện nông dân chống đối, lúc lỡ ra bị vài dùi cui của công an lại cũng để lập trường bị lay chuyển, không tích cực phản ánh sự thật nữa.) Cho nên có thể đoán trước rằng ngày chúng nổi dậy đồng loạt khắp nơi không còn bao xa nữa!

Vì vậy tui muốn đề xuất một điều với lãnh đạo: Nếu các đồng chí không muốn cái thứ diễn biến hòa bình nó làm chế độ ta tan rã thì cần mạnh tay hơn nữa để trấn áp bọn dân đen đang ăn bả độc của ngoại bang. Hãy đừng do dự, đừng chùn tay với bọn này! Đừng để xảy ra những việc như ở Bắc Phi. Đây là vấn đề đấu tranh giai cấp. Các đồng chí là đại diện của giai cấp cần lao, còn bọn người kia dù có là khố rách áo ôm thì cũng là tay sai tư bản ở các nước đa nguyên đa đảng thối tha.

Các đồng chí ta ở Trung Quốc đàn anh đã làm gương về sự quyết đoán: nghiền nát thân thể và đập tan ý chí phản kháng của hàng ngàn phần tử phản động tại quảng trường Thiên An Môn lịch sử, vì thế mà 23 năm nay vẫn chưa có bọn nào cả gan tổ chức lại một cuộc phản kháng như vậy. Các đồng chí Liên Xô trước đây cũng đã dìm các phong trào “bài xô” ở Hungary và Czechoslovakia trong biển máu, nên đã giữ được yên ổn hàng chục năm. Còn những người anh em Mubarak và Gaddafi của chúng ta đáng tiếc là đã không thật mạnh tay nên đành chịu số phận thê thảm.

Vì vậy, để giữ vững chế độ, không còn cách nào khác ngoài việc thực hiện triệt để chuyên chính vô sản. Hãy kiên quyết trấn áp! Hãy đập tan ý đồ phản kháng của những kẻ chống chế độ. Và ngay cả trong cơ quan lãnh đạo cao nhất, những đồng chí kiên trì chủ nghĩa hãy mạnh tay loại bỏ những kẻ chao đảo lập trường. Giống như Mao Chủ tịch đã loại bỏ bốn phó chủ tịch đảng hay đồng chí Đặng Tiểu Bình đã dẹp bỏ các tổng bí thư Hồ Diệu Bang và Triệu Tử Dương. Giống như cha con ông cháu các đồng chí họ Kim ở nước bạn thân thiết Triều Tiên đã triệt mọi mầm mống của chống đối.

Có thể một đôi lúc, mặc dù luôn nhìn xa trông rộng, nhưng tình đồng loại và nghĩa đồng bào làm các đồng chí hơi do dự. Nhưng đó sẽ là sai lầm chết người. Chỉ có trấn áp triệt để mới là đúng đắn.

Đó là con đường duy nhất để giữ chế độ! Chỉnh đốn Đảng cũng không giúp ích được.

NGƯỜI-DÂN-THEO-ĐẢNG