MUA VÀ BÁN – phiếm luận của Đào Hiếu

02-mua-ban-22813-450Thưa các bạn, có phải 3 từ này nghe rất quen không? OK. Rất quen. Nó là tên một “tờ báo” chuyên đăng tin rao vặt, bán nhà, mua nhà, cho thuê nhà, mua bán đất…

Nhưng hôm nay tôi không muốn nói chuyện mua bán lặt vặt ấy. Tôi chỉ muốn nói chuyện bán lãnh thổ, bán biển, bán vũ khí sát thương hạng nặng, bán máy bay chiến đấu thế hệ mới trị giá hàng chục tỷ đô la.

Chuyện mua và bán ấy, giới ngoại giao thường gọi là ”dỡ bỏ cấm vận bán vũ khí sát thương cho Việt Nam” hoặc văn vẻ hơn là “thiết lập đối tác bền vững”…

Nghe có vẻ bay bướm và “sang” hơn tờ báo rao vặt “Mua và Bán” nhiều.

*

Việt Nam hiện nay giống như người đàn bà sồn sồn vừa chia tay với ba bốn đời chồng. Và đang ế. Đang “chổng mông mà gào”. Nhưng bọn đàn ông chúng nó đã “chơi” chán chê rồi, bỏ đi hết rồi. Gào khản cả cổ họng mà đếch có thằng nào chịu quay lại.

Chỉ còn mỗi thằng Ba Tàu láng giềng, ở ngay đầu ngõ. Tuy nó là thằng đồ tể, mặc quần xà-loõng để lòi lỗ rún và cái bụng nước lèo, tối ngày cầm con dao thái thịt, múa vung vít… nhưng ngày nào nó cũng sang tán tỉnh, ngày nào cũng cho mấy cái bánh bao, ngày nào cũng rỉ tai “mười sáu chỉ vàng” ba số chín. Thế là con mẹ nạ dòng thôi không chổng mông mà gào nữa. Bèn hạ mông xuống, ngồi dậy, mời nó vô nhà.

Nhà có nhiều phòng. Mời anh nghỉ tạm “mái Tây”, tức là Tây Nguyên bô-xít.

Ờ chung nhà, đi ra đi vô cọ quẹt riết thì lòng dục nổi lên.

Thôi, nhường thêm cái phòng Vũng Áng cho anh kinh doanh nhé, Anh sẽ cho em tiền xài, mua iPhone, laptop, iPad, xe hơi…

OK, anh hào phóng quá. Anh cứ dọn về ở Hà Tình đi. Em cho anh ở 70 năm, nếu anh có ngủm củ tỏi thì con chúng ta sẽ cai quản vùng đất đó.

Từ khi thằng Ba Tàu nó vô ở Vũng Áng rồi thì nó xây tường kín mít. Nó làm cái chó gì trong đó đếch ai biết. Nó cấm mọi người bén mảng tời đó, trừ mỗi con mẹ nạ dòng kia. Đêm nào con mẹ cũng vô ngủ với nó. Chơi nhau đúng 100 lần thì có bầu, sinh ra 100 cái trứng, nở ra một trăm thằng Tàu lai, nói xí xa xí xô, đếch ai hiểu. Tiếp tục đọc