ĐÀO HIẾU – Nhật ký mèo – kỳ 9

09ÔNG NGOẠI ĐI VẮNG

12/3/2018

Đi Hà Nội một tuần, về nhà, mấy con mèo hoang bị thất lạc. Xách đèn pin đi tìm từng bụi cây, gặp được một con lang-đen- trắng, đưa khay thức ăn dụ một hồi mới dẫn được nó trở về chỗ cũ, ngay dưới gốc cây bàng. Nó ăn chậm, vừa ăn vừa phòng thủ, lấm lét nhìn xem có phải “cố nhân” không.

Đêm hôm sau, nó dẫn thêm một con mèo vàng. Hai đứa đứng ăn rụt rè.

Tôi vẫn chưa tìm thấy hai con mèo con (chừng 4 tháng tuổi). Chúng là những đứa đáng yêu nhất. Một con tam thể và một con vàng. Đó là hai con mèo hoang đầu tiên tôi nuôi từ bé, lúc chúng chừng một tháng tuổi. Chúng ở trong đống gỗ mục và tôi thường lén đem thức ăn cho chúng, bị chủ nhà xách cây ra đánh. Chúng đã quen hơi tôi và thường reo mừng khi nghe tiếng mở cổng. Chúng hay xáp lại kêu rối rít. Nhiều khi thấy chúng đói quá tôi không kịp đem thức ăn ra gốc cây mà đặt ngay dưới chân, nhưng chúng không sợ. Chúng ăn ngấu nghiến, ăn xong còn dụi mặt vào bàn chân tôi. Vậy mà đã năm ngày nay, tôi đi tìm, không thấy.

Ngày kế tiếp, có thêm một con mèo mun ở đâu cũng chạy tới. Nó không chê gì cả. Đầu cá nục có mấy cái xương rất cứng nhưng nó nhai ngon lành.

Đêm qua tôi vừa mở cổng đã nghe tiếng meo meo quen thuộc của hai đứa trẻ mẫu giáo. Đó là hai đứa cô nhi mà tôi đi tìm suốt cả tuần qua.

Tôi mừng quá, ngồi xuống, gọi chúng lại. Chúng lăng xăng, cuống cuồng:

-Ngoại ơi! Ngoại ơi! Ngoại đi đâu bỏ con lâu quá vậy?

-Ngoại xin lỗi.

Rồi tôi đặt khay thức ăn dưới gốc cây, lập tức quay vào nhà lấy thêm hai con cá dành riêng cho chúng.

Lũ mèo hoang lớn cũng biết tôi cưng hai đứa nhỏ nên dạt ra chung quanh, đứa nằm, đứa ngồi, chờ cho lũ em chúng ăn xong thì mới xáp vô ăn phần còn lại.

Hai đứa trẻ còn sống là điều rất quan trọng đối với tôi, vì chúng còn quá bé, không thể tự săn mồi và cũng không có khả năng tự vệ nên cả tuần qua tôi cứ nghĩ chúng đã chết hay trôi dạt đâu đó, vất vưởng như những đứa trẻ đi ăn xin đầu đường xó chợ.

Đêm qua tôi rất vui vì lũ mèo được toàn vẹn và tôi đã lập lại trật tự cũ, thói quen cũ.

Và nhất là mỗi tối, khi mở cổng, tôi lại được nghe tiếng gọi thơ ngây, trìu mến: “Ngoại ơi! Ngoại ơi!”

By daohieu Posted in Chưa phân loại

Bình luận về bài viết này