*
Hàng ngày tôi xem kênh THẾ GIỚI ĐỘNG VẬT, tôi thấy: Khi một con báo đốm không săn được con linh dương, thì lũ con nó sẽ không có gì để ăn. Con nó sẽ chết. Và nó cũng sẽ chết.
Nhưng nếu con báo đốm săn được con linh dương mẹ và ăn thịt nó, thì lũ linh dương con cũng sẽ chết vì bị bỏ đói.
Mọi sinh vật đều bị chi phối bởi cái vòng luẩn quẩn này.
Đây là một nghịch lý, một thứ quy luật máy móc, phát sinh ra hàng loạt bi kịch xé lòng, tàn khốc và man rợ.
Thời tiền sử, con người cũng là một động vật săn mồi man rợ như vậy. Theo thời gian, với trí tuệ vượt trội, con người vừa săn mồi vừa nuôi dưỡng và nhân giống con mồi để tiến dần tới việc không cần đi săn nữa, mà chỉ cần vô chuồng bắt con mồi và giết thịt hàng loạt. Lúc này sự man rợ được nhân lên gấp triệu lần, nhưng lại mang dáng vẻ “văn minh” hơn lũ báo đốm, linh cẩu, sư tử, chó sói, cá sấu… rất nhiều.