‘Sức mạnh của tự do’

Cập nhật: 04:38 GMT – thứ tư, 21 tháng 11, 2012

Trong chuyến thăm 6 giờ đồng hồ đến Miến Điện, Tổng thống Mỹ Barack Obama có bài diễn văn tại Đại học Rangoon vào chiều ngày 19/11.

Tôi rất vinh hạnh được đến đây ở trường đại học này và là tổng thống đầu tiên của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ đến thăm đất nước các bạn.

Tôi đến đây vì tầm quan trọng của đất nước này. Các bạn nằm ở ngã ba đường của đông Á và nam Á. Các bạn tiếp giáp với quốc gia đông dân nhất hành tinh. Các bạn có lịch sử trải dài suốt mấy ngàn năm và các bạn có khả năng quyết định vận mệnh của khu vực phát triển nhanh nhất thế giới.

Tôi đến đây vì lòng kính trọng dành cho trường đại học này. Chính tại ngôi trường này mà phong trào đấu tranh chống lại chế độ thực dân bắt đầu bén rễ. Chính tại đây Tướng Aung San đã biên tập một tạp chí trước khi lãnh đạo phong trào giải phóng dân tộc. Chính tại đây mà Ngài U Thant đã tìm hiểu về hoạt động của thế giới trước khi trở thành lãnh đạo của Liên Hiệp Quốc.

Trên hết, tôi đến đây vì niềm tin của nước Mỹ vào phẩm giá con người. Trong suốt các thập niên vừa qua, hai nước chúng ta là những kẻ xa lạ. Nhưng hôm nay, tôi có thể nói rằng chúng tôi vẫn luôn tràn đầy hy vọng về người dân của đất nước này. Các bạn đã đem đến cho chúng tôi hy vọng và chúng tôi đã chứng kiến lòng can đảm của các bạn.

Chúng tôi đã chứng kiến các nhà hoạt động áo trắng đến thăm hỏi thân nhân tù chính trị vào các ngày Chủ nhật và chư tăng khoác cà sa tuần hành ôn hòa trên đường phố. Chúng tôi đã biết chuyện những thường dân tổ chức những nhóm cứu trợ bão và nghe thấy tiếng nói của sinh viên cũng như nhịp điệu của những nghệ sỹ hip-hop đang phát đi âm thanh của tự do. Chúng tôi đến đây để biết những người dân Miến lưu vong và tỵ nạn không bao giờ mất liên hệ với gia đình và nguồn cội. Và chúng tôi cũng được truyền cảm hứng bởi phẩm giá mạnh mẽ của Aung San Suu Kyi vì bà đã chứng tỏ rằng không một ai thật sự bị cầm tù nếu niềm hy vọng vẫn cháy bỏng trong tim.

“Khi tôi lên làm tổng thống, tôi đã gửi đi một thông điệp đến các chính phủ cai trị bằng sự sợ hãi. Tôi đã nói trong diễn văn nhậm chức rằng: “Chúng tôi sẽ giơ tay ra nếu quý vị cũng sẵn sàng nới lỏng nắm đấm.””

Trong vòng một năm rưỡi qua đã bắt đầu một chuyển biến bất ngờ khi chế độ độc tài trong suốt năm thập niên đã nới lỏng ách cai trị của mình. Dưới chính phủ của Tổng thống Thein Sein, khát vọng thay đổi cùng với nghị trình cải cách đã gặp nhau.

Một nhân vật dân sự giờ đây đã lãnh đạo chính phủ và một Quốc hội đang khẳng định mình. Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ từng một thời bị đặt ra khỏi vòng pháp luật đã tham gia tranh cử và Aung San Suu Kyi đã trở thành đại biểu Quốc hội.

Hàng trăm tù nhân lương tâm đã được phóng thích. Lao động khổ sai đã bị cấm. Đã đạt được các lệnh ngừng bắn ban đầu với các nhóm vũ trang sắc tộc và các đạo luật mới ra đời đã tạo điều kiện cho một nền kinh tế cởi mở hơn.

Do đó hôm nay tôi đến đây để giữ lời hứa và chìa bàn tay hữu nghị. Nước Mỹ giờ đây đã có đại sứ trở lại ở Rangoon. Các lệnh cấm vận đã được nới lỏng, và chúng tôi sẽ giúp tái thiết nền kinh tế để đem đến các cơ hội cho người dân và để trở thành động cơ tăng trưởng của thế giới.

Tuy nhiên hành trình đặc biệt này chỉ mới bắt đầu và đoạn đường trước mắt còn xa. Các cuộc cải cách được khởi động từ thượng tầng xã hội cần phải đáp ứng nguyện vọng của những người dân vốn là nền tảng của xã hội. Những đốm lửa tiến bộ mà chúng ta đã thấy không thể để cho tắt ngúm – chúng phải được thổi bùng lên. Chúng phải trở thành Bắc đẩu tinh sáng ngời cho toàn thể người dân của đất nước này.

Tất cả những thành công của các bạn đều quan trọng với nước Mỹ cũng như đối với bản thân tôi. Ngay cả khi chúng ta đến từ những nơi khác nhau, chúng ta vẫn chia sẻ cùng ước mơ: được lựa chọn lãnh đạo của mình, được chung sống trong hòa bình, được học hành và có cuộc sống tốt, được yêu thương gia đình và cộng đồng. Đó là lý do tại sao mà tự do không phải là thứ mơ hồ – tự do chính là điều giúp cho nhân loại đạt được tiến bộ – tiến bộ không chỉ ở thùng phiếu mà còn trong cuộc sống hàng ngày.

Một trong những tổng thống vĩ đại nhất của Mỹ là Franklin Delano Roosevelt hiểu rõ điều này. Ông xác định chính nghĩa của nước Mỹ không chỉ là quyền được bỏ phiếu. Ông hiểu rằng dân chủ không chỉ là bầu cử. Ông kêu gọi thế giới hãy tôn trọng bốn quyền tự do cơ bản: tự do ngôn luận, tự do tín ngưỡng, tự do trước nhu cầu và tự do trước nỗi sợ. Bốn quyền tự do này bổ trợ cho nhau. Chúng ta không thể hoàn toàn thực hiện một quyền mà không có được các quyền còn lại.

Đó là tương lai mà chúng ta phấn đấu cho chính chúng ta và cho toàn thể người dân. Đó là điều mà tôi muốn nói với các bạn hôm nay.

“Tự do không phải là thứ mơ hồ – tự do chính là điều giúp cho nhân loại đạt được tiến bộ – tiến bộ không chỉ ở thùng phiếu mà còn trong cuộc sống hàng ngày”

Trước hết, chúng tôi tin tưởng vào quyền tự do ngôn luận để cho tiếng nói của những người dân bình thường được lắng nghe và chính phủ thể hiện ý chí của họ – ý chí của nhân dân.

Chúng tôi nhìn nhận rằng không hai quốc gia nào có thể đạt được những quyền này một cách giống hệt nhau, nhưng điều không thể nghi ngờ là quốc gia các bạn sẽ trở nên hùng mạnh hơn nếu phát huy được sức mạnh của toàn thể người dân. Đó là điều giúp các quốc gia thành công.

Và để bảo vệ quyền tự do của tất cả người dân, những người cầm quyền phải chấp nhận bị kiểm soát. Chế độ chính trị của Mỹ được định hình theo hướng này.

Giờ đây nước Mỹ có thể có quân đội hùng mạnh nhất thế giới, nhưng quân đội này phải nằm dưới sự kiểm soát dân sự. Tôi, với tư cách là tổng thống Mỹ, ra các quyết định mà quân đội phải thi hành chứ không phải ngược lại. Là tổng thống và tổng tư lệnh, tôi phải có trách nhiệm đó bởi vì tôi phải chịu trách nhiệm trước người dân của tôi.

Mặt khác, là tổng thống, tôi không thể áp đặt ý mình lên Quốc hội mặc dù đôi lúc tôi cũng ước gì mình có thể làm được. Nhánh lập pháp có quyền lực riêng và đặc quyền riêng nên họ kiểm soát và cân bằng quyền lực của tôi.

Tôi chỉ định các vị thẩm phán nhưng tôi không thể chỉ đạo họ phán quyết bởi vì tất cả mọi người ở Mỹ, từ một đứa trẻ bần hàn cho đến chính bản thân tôi, tổng thống, đều bình đẳng trước pháp luật. Và các vị thẩm phán có thể phán quyết liệu tôi có tuân thủ pháp luật hay vi phạm pháp luật hay không.

Tôi mô tả hệ thống chính trị ở Mỹ bởi vì đó là con đường mà các bạn phải vươn đến trong tương lai mà các bạn đáng được hưởng – tương lai mà chỉ một tù nhân lương tâm cũng là quá nhiều. Các bạn phải vươn tới một tương lai mà luật pháp có sức mạnh hơn bất kỳ một nhà lãnh đạo nào, một tương lai mà an ninh quốc gia được củng cố bằng một quân đội do lãnh đạo dân sự chỉ huy và một Hiến pháp đảm bảo rằng chỉ những người được người dân bầu lên mới lãnh đạo đất nước.

Lịch sử đã chỉ ra rằng chính phủ của dân, do dân và vì dân có sức mạnh vô cùng trong việc đem đến sự thịnh vượng.

Khi những thường dân có tiếng nói đối với tương lai của chính mình thì đất đai của họ không thể bị lấy đi. Đó là lý do tại sao các cuộc cải cách phải đảm bảo rằng người dân của đất nước này phải có những quyền sở hữu cơ bản nhất – quyền được sở hữu mảnh đất mà họ đang sống và làm việc.

Khi các tài năng của các bạn được giải phóng thì cơ hội sẽ được tạo ra cho tất cả mọi người. Giờ đây khi mà của cải đang chảy vào đất nước này, chúng tôi hy vọng rằng nó sẽ giúp nâng đỡ nhiều người. Nó không chỉ đem đến lợi ích cho những người ở trên cao. Nó phải giúp ích cho tất cả mọi người. Và mô hình tăng trưởng kinh tế như thế, nơi mà ai cũng có cơ hội – nếu anh làm việc chăm chỉ, anh sẽ thành công – đó là điều sẽ giúp một đất nước tiến nhanh.

Nhưng sự tăng trưởng như thế chỉ có thể có nếu tham nhũng bị đẩy lùi. Để cho đầu tư có thể tạo ra cơ hội, cải cách phải làm sao cho ngân sách minh bạch và các ngành kinh tế nằm trong tay sở hữu tư nhân.

Khi mà tiếng nói của người dân được chính phủ lắng nghe thì rất có thể các nhu cầu cơ bản của họ sẽ được đáp ứng. Đó là lý do tại sao cải cách phải chạm đến cuộc sống của những người đang thiếu đói và những người đang bệnh tật.

Sự sợ hãi là thế lực ngăn trở giữa con người và ước mơ của họ. Trong những khoảnh khắc đen tối nhất của cuộc đời khi mà Aung San Suu Kyi bị giam cầm, bà đã viết về sự tự do trước nỗi sợ. Bà nói nỗi sợ đã làm suy đồi những người đang mang nỗi sợ đó. Bài viết: “Nỗi sợ mất quyền lực làm suy đồi những kẻ nắm quyền, và nỗi sợ bóng ma quyền lực làm suy đồi những người bị quyền lực khống chế.”

Đó là nỗi sợ mà các bạn có thể bỏ lại phía sau. Chúng tôi đã nhìn thấy cơ hội đó ở những lãnh đạo mà đã bắt đầu hiểu được quyền lực đến từ việc nghe theo nguyện vọng của nhân dân chứ không phải lợi dụng nỗi sợ của họ.

Ngày hôm nay tôi nói với các bạn ở đây – và tôi nói với tất cả mọi người có thể nghe thấy tôi – rằng Hoa Kỳ sẽ sát cánh cùng với bạn, trong đó có những người đã bị lãng quên, những người bị cướp đoạt tài sản, những người bị tù đày, những người nghèo khó. Chúng tôi sẽ ghi nhớ hoàn cảnh của các bạn trong đầu và đem theo hy vọng của các bạn trong tim bởi vì trong thế kỷ 21 cùng với sự lan truyền kỹ thuật và sự dỡ bỏ các rào cản, tiền tuyến của tự do là trong lòng mỗi quốc gia và mỗi cá nhân.

“Lịch sử đã chỉ ra rằng chính phủ của dân, do dân và vì dân có sức mạnh vô cùng trong việc đem đến sự thịnh vượng.”

Một cựu tù đã từng nói với các đồng bào của mình: “Chính trị là việc của quý vị chứ không phải chỉ dành riêng cho các chính trị gia.” Và chúng tôi cũng có một câu nói ở Mỹ rằng cơ quan quan trọng nhất trong một nền dân chủ là văn phòng của người dân chứ không phải văn phòng của tổng thống hay chủ tịch Hạ viện.

Do đó dù cho cuộc hành trình này có khó khăn, thách thức và đôi khi nản lòng, cuối cùng thì các bạn, công dân của đất nước này, là những người phải xác định thế nào là tự do. Các bạn chính là những người phải giành lấy tự do bởi vì cuộc cách mạng thật sự của tinh thần bắt đầu trong tim của mỗi chúng ta. Nó cần sự can đảm mà nhiều vị lãnh đạo của các bạn đã thể hiện.

Con đường phía trước sẽ còn những thách thức lớn lao và sẽ có những kẻ kháng cự lại dòng chảy thay đổi. Nhưng tôi đứng ở đây với lòng tin rằng điều gì đó đang xảy ra ở đất nước này là không thể đảo ngược và ý chí của người dân sẽ nâng quốc gia này đứng dậy và tạo thành tấm gương lớn cho thế giới. Và các bạn sẽ có Mỹ là bạn đồng hành trên cuộc hành trình dài đó.

Nguồn: BBC

‘Tổng thống nghèo nhất thế giới’

Cập nhật: 15:38 GMT – thứ năm, 15 tháng 11, 2012

Jose Mujica có thể tự tay làm mọi thứ cho ngôi nhà của mình. Ông không thuộc kiểu người thích cuộc sống xa hoa, và bạn đồng hành với ông phần lớn thời gian là Manuela, chú chó ba chân.

Nhưng Jose Mujica còn là tổng thống của Uruguay. Truyền thông trong nước gọi ông là ngài tổng thống nghèo nhất thế giới.

“Không hề, tôi không phải là tổng thống nghèo. Người nghèo là những người luôn muốn sở hữu nhiều, nhiều nữa,”

“Những người không bao giờ thấy đủ, đó là những người nghèo, vì họ lạc vào cái vòng xoáy không bao giờ kết thúc và họ chẳng bao giờ có đủ thời gian cho cuộc sống của mình.”

“Tôi chọn cách sống tiết kiệm như thế này, tôi lựa chọn việc không sở hữu nhiều thứ để có thời gian sống theo cách tôi muốn,” tổng thống Uruguay nói với BBC.

Media Player

Diễn văn thừa nhận thất bại của Mitt Romney Công bố ngày 7 tháng 11 năm 2012

MITT ROMNEY: Cám ơn. Cám ơn. Cám ơn các bạn. Cám ơn rất nhiều. Cám ơn. (Vỗ tay) Cám ơn. Cám ơn.

Tôi đã gọi Tổng Thống Obama để chúc mừng ông ấy về chiến thắng. Những người ủng hộ ông và cả chiến dịch của ông cũng xứng đáng được chúc mừng. Tôi chúc sức khỏe tất cả, đặc biệt là tổng thống, đệ nhất phu nhân và các con gái của họ. (Vỗ tay) Đây là thời điểm của những thách thức lớn đối với nước Mỹ, và tôi cầu mong tổng thống sẽ thành công trong việc dẫn dắt dân tộc ta.

Tôi muốn cảm ơn Paul Ryan vì tất cả những gì anh ấy đã làm cho chiến dịch của chúng ta (vỗ tay) và cho đất nước chúng ta. Ngoài Ann vợ tôi thì Paul là sự lựa chọn tốt nhất mà tôi đã từng có. (Vỗ tay) Và tôi tin rằng trí lực và sự năng nổ cũng như tính nguyên tắc của anh sẽ tiếp tục đem lại những điều tốt đẹp cho dân tộc ta. (Vỗ tay)

Tôi cũng muốn cám ơn Ann, tình yêu của đời tôi. (Vỗ tay) Cô ấy có thể là một đệ nhất phu nhân tuyệt vời. (Vỗ tay) Đối với tôi, với gia đình tôi và với bao người đã cảm động vì tình cảm và sự quan tâm của cô ấy, cô ấy còn hơn cả một đệ nhất phu nhân. Tôi cám ơn các con trai tôi vì sự phấn đấu không mệt mỏi vì phong trào của chúng ta, cảm ơn vợ con của chúng (vỗ tay) đã phải chịu đựng trong khi chồng và cha vắng nhà nhiều tuần. (Vỗ tay)

Tôi muốn cám ơn Matt Rhoades và đội vận động quên mình mà anh ấy chỉ đạo. (Vỗ tay) Họ đã cố gắng phi thường, không chỉ vì tôi mà còn vì đất nước mà chúng ta yêu quý. Và với các bạn hiện đang ở đây tối nay, với toàn bộ phong trào trên toàn đất nước – những người tình nguyện, những người gây và góp quỹ, những đại diện – tôi không tin rằng đã từng có một phong trào với một nỗ lực có thể so sánh với điều mà các bạn đã làm trong vài năm vừa qua. Cảm ơn rất rất nhiều. (Vỗ tay)

Cám ơn vì hàng ngàn giờ cố gắng, vì những lời kêu gọi, vì các bài phát biểu và sự góp mặt, vì các nguồn tài trợ và vì những lời cầu chúc. Các bạn đã làm những điều lớn lao xuất phát từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn, và các bạn đã cổ vũ chúng tôi, động viên chúng tôi. Các bạn là những gì tốt đẹp nhất mà chúng tôi có thể hình dung.

Dân tộc ta, như các bạn thấy, đang ở thời điểm căng thẳng. Vào thời điểm như vậy, chúng ta không thể liều chơi trò đả kích lẫn nhau hay làm bộ làm tịch về chính trị. Các nhà lãnh đạo của chúng ta cần phải tạo ra sự thông thoáng để có thể làm việc vì nhân dân. Và chúng ta, các công dân, cũng không được bỏ lỡ cơ hội. Chúng ta hãy hướng tới những người thầy và các vị giáo sư. Chúng ta trông đợi họ không chỉ dạy kiến thức cho con em mình, mà còn nâng đỡ trong chúng ham muốn học tập và sáng tạo.

Chúng ta hướng tới các vị linh mục, mục sư, các nhà tư vấn để xác thực những nguyên tắc căn bản mà dựa trên đó xã hội chúng ta đã được xây dựng nên – tính trung thực, lòng nhân từ, sự liêm chính và sự bền vững của gia đình. Chúng ta hướng tới các bậc cha mẹ, vì suy cho cùng thì mọi thứ đều phụ thuộc vào sự thành công của mỗi nhà. Chúng ta hướng tới tất cả những người tạo ra việc làm, tin rằng họ sẽ đầu tư, sẽ tìm người lao động. Và chúng ta hướng về những đảng viên dân chủ và cộng hòa trong chính phủ, mong họ đưa ra các quyết sách vì nhân dân.

Tôi tin vào nước Mỹ. Tôi tin vào dân Mỹ. (Vỗ tay)

Và tôi làm việc vì tôi quan tâm đến nước Mỹ. Kỳ bầu cử đã kết thúc, nhưng những nguyên tắc của nó vẫn được duy trì. Tôi tin rằng những nguyên tắc mà dựa trên đó quốc gia này được hình thành là con đường duy nhất đúng dẫn tới sự hồi sinh của nền kinh tế và tới những thành tựu mới to lớn hơn.

Cũng như rất nhiều người trong các bạn, Paul và tôi đã để lại mọi thứ trên đấu trường. Chúng ta đã hiến dâng mọi thứ cho chiến dịch vừa qua. (Vỗ tay) Tôi đã rất mong muốn có thể đáp ứng hy vọng của các bạn để được dẫn dắt đất nước đi theo một đường hướng khác. Nhưng đất nước đã chọn một nhà lãnh đạo khác. Và Ann với tôi sẽ cùng các bạn chân thành cầu nguyện cho ông ấy và cho dân tộc vĩ đại này.

Cám ơn các bạn, và cầu Chúa phù hộ cho nước Mỹ. (Vỗ tay) Các bạn là những người tốt nhất! Cám ơn rất nhiều. Cám ơn. Cám ơn các bạn. (Hò reo và vỗ tay)

NGUYỄN TRẦN SÂM dịch

Đương kim Tổng thống Mỹ Barack Obama đã tái đắc cử nhiệm kỳ hai

Đương kim Tổng thống Mỹ Barack Obama đã tái đắc cử nhiệm kỳ hai, các hãng tin và các kênh truyền hình trên thế giới đồng loạt loan báo.

Đây mới là lần thứ hai trong vài thập niên qua mà một ứng viên Dân chủ có thể trụ hai nhiệm kỳ ở Nhà Trắng.

Theo ước đoán dựa trên kết quả kiểm phiếu ở một số bang còn chưa xong đến giờ này thì Obama giành được ít nhất 303 phiếu cử tri đoàn, vượt 4 phiếu so với số cần thiết để đánh bại đối thủ Cộng hòa là ông Mitt Romney.

Trong khi đó ông Romney đã có được 203 phiếu cử tri đoàn.

Tiểu bang Alaska vẫn chưa bỏ phiếu xong. Đây là bang được dự đoán về phe Cộng hòa.

Mitt Romney vừa lên tiếng nhận thua và cho biết ông đã gọi điện cho Obama chúc mừng chiến thắng.

Từ Boston, nơi ông đặt trụ sở tranh cử, Romney đã chúc mừng ông Obama trong một diễn văn thừa nhận thất bại cảm động.

Ông nói ông và người bạn đồng hành Paul Ryan, ứng viên phó tổng thống, đã cố gắng hết sức trong chiến dịch và ‘đã để lại mọi thứ trên chiến địa’.

“Cuộc bầu cử đã xong, nhưng tôi tin rằng các nguyên tắc của chúng ta vẫn sống mãi,” ông phát biểu, “Do đó tôi mong ước rằng tôi có thể đáp ứng kỳ vọng của mọi người là dẫn dắt đất nước theo một đường hướng khác.”

Chiến thắng quyết định

Môṭ lần nữa Đảng Cộng hòa lại thua cuộc trước ông Obama

Obama vẫn chiến thắng bất chấp bất mãn dai dẳng trong lòng công chúng với tình hình kinh tế Mỹ và thách thức to lớn từ phía ông Romney rủng rỉnh tiền bạc.

Nhiều bang vẫn còn kiểm phiếu chưa xong cho nên hiện chưa rõ ông Obama giành cách biệt với bao nhiêu phiếu.

Tổng thống vẫn giữ được các bang thành trì lâu nay của Đảng Dân chủ và thêm vào một số bang đứng giữa. Chiến thắng sít sao của ông ở Ohio, một tiểu bang then chốt vùng Trung Tây, đã đem lại cho ông chiến thắng chung cuộc.

Các bang trung dung khác mà ông Obama giành được là Iowa, Pennsylvania, Michigan, Minnesota và Wisconsin.

Ông đã để mất hai bang mà ông đã giành được hồi năm 2008 là North Carolina và Indiana vào tay Romney. Tuy nhiên, ứng viên Cộng hòa đã không thể thắng nổi ở Ohio, tiểu bang mà bất cứ ứng viên Cộng hòa nào cũng buộc phải thắng nếu muốn trở thành tổng thống.

Một vài bang lưng chừng, trong đó có các bang quan trọng với nhiều phiếu đại cử tri như Florida và Virginia, vẫn chưa có kết quả cuối cùng.

Theo Hiếp pháp Mỹ, bầu cử tổng thống liên bang là cuộc bầu cử dựa trên cơ sở lá phiếu các tiểu bang chứ không phải lá phiếu phổ thông.

Mỗi tiểu bang được quy ra một số phiếu cử tri đoàn nhất định tùy theo số dân của mình. Ứng viên giành chiến thắng ở bang nào thì được toàn bộ phiếu cử tri đoàn của bang đó.

Các tiểu bang tính kết quả theo kiểu ‘được ăn cả, ngã về không’, chỉ cần một ứng viên giành nhiều phiếu hơn không cần biết nhiều hơn bao nhiêu thì cũng được thưởng toàn bộ số phiếu đại cử tri của bang.

Hiện giờ thì số phiếu phổ thông, vốn chỉ quan trọng về mặt biểu tượng và chính trị nhưng không có tính quyết định, vẫn đang rất khít khao nên chưa biết được rõ ràng ai nhiều phiếu hơn.

Bên cạnh lá phiếu bầu tổng thống, người dân Mỹ còn chọn 11 thống đốc bang, một phần ba số ghế Thượng viện và bầu mới Hạ viện.

Phe Cộng hòa được dự đoán sẽ tiếp tục nắm Hạ viện trong khi Đảng Dân chủ được cho là vẫn làm chủ Thượng viện.

Ông Obama vẫn được nước Mỹ lựa chọn bất chấp thất nghiệp cao liên miên – đứng ở mức 7,9% vào ngày bầu cử và tăng trưởng kinh tế yếu ớt.

Tuy nhiên cử tri Mỹ lại đánh giá cao việc ông cứu trợ nền công nghiệp ô-tô hồi năm 2009 bên cạnh các thành tích khác và tưởng thưởng ông về việc đã hạ lệnh cho lực lượng biệt kích tiêu diệt trùm khủng bố Osama Bin Laden ở Pakistan hồi năm ngoái.

Obama bước vào nhiệm kỳ hai ở Nhà Trắng đối diện với khoản thâm hụt ngân sách hàng năm lên đến 1.000 tỷ đô la, gánh nặng nợ công 16.000 tỷ đô và các chương trình phúc lợi xã hội tốn kém cần sửa đổi.

BBC

Ánh Tuyết hát nhạc trữ tình bằng giọng “Quảng Nam”

Ánh Tuyết đã hát và thực hiện một album mới với những ca khúc bằng chất giọng rặt Quảng Nam.

Sau khi thu âm thử một vài bài hát bằng giọng Quảng Nam, ca sĩ Ánh Tuyết đã gửi bài hát này cho vài người bạn nghe thử.
Ít tuần sau, bài hát lan truyền trên các trang mạng xã hội rất nhanh mà tên người hát không được tiết lộ. Nhiều người đã thích thú với giọng hát trong sáng, rặt Quảng Nam chứ không phải giọng Quảng bị châm chọc lâu nay.Sau nhiều lần truy tìm cuối cùng mọi người cũng nhận ra được giọng hát của ca sĩ Ánh Tuyết và bất ngờ hơn khi biết chị đang thu âm và sắp ra một album với những ca khúc được trình bày bằng giọng Quảng Nam, quê hương của chị.

 
Thương chất giọng mộc mạc, chân chất
Vì sao chị chọn cách thể hiện các ca khúc bằng giọng Quảng Nam?
Trong một dịp tình cờ tôi gặp lại một người bạn đang có phòng thu âm ở Đà Nẵng. Anh đánh đàn và tôi thử thể hiện một vài ca khúc bằng giọng Quảng.Khi tôi vừa hát xong, anh bạn thốt lên: “Nghe cũng hay đó chứ”. Toàn bộ buổi hát thử giọng đó được thu âm. Tối về khách sạn tôi mở nghe lại, ban đầu thấy nó buồn cười nhưng nghe kỹ thì nó thấm.Thấy giọng Quảng sao mà mộc mạc, chân chất, thật thà lại đơn giản. Mỗi từ ngữ như mang tâm trạng, như trút hết cả tâm can, nỗi lòng của người nói trong đó. Đôi ba từ còn cho thấy được sự tự ti, tự phụ của con người xứ này.

Càng nghe tôi càng thấy thương thương, tội tội cái giọng Quảng, có cái gì đó chất chứa bên trong mà chưa ai hiểu được. Từ đó tôi mới tự hỏi lòng tại sao mình không hát bằng giọng Quảng một cách nghiêm chỉnh để người nghe có thể thấu hiểu và chia sẻ.

 

Liệu cách trình bày này của chị có nhận được sự đồng điệu của những người chưa từng nghe qua giọng Quảng?
Thường thì giọng Quảng rất khó nghe, khi nói sẽ khiến nhiều người không hiểu, dễ làm đối phương bật cười, chế giễu. Nhưng khi đặt nó trong một bài hát mà nhiều người đã biết được ca từ và quen với giai điệu thì cũng dễ đi vào lòng người.Và dòng nhạc tôi chọn là bolero vốn đã rất đỗi quen thuộc với nhiều người nghe nhạc nên tôi hy vọng sẽ được công chúng đón nhận.
Nói như vậy chị đã thử qua nhiều thể loại nhạc khi trình bày?
Vâng. Tôi đã vài lần thử trình bày một số ca khúc hát về quê hương đất Quảng và một số sáng tác của những nhạc sĩ người Quảng Nam nhưng không thể hát theo giọng Quảng được.Khi hát lên nó nhạt, không có hồn và mất đi tính sang trọng của ca khúc. Vì vậy, tôi tập trung vào dòng nhạc bolero và miệt mài thu đi thu lại nhiều tháng trời nhưng hiện tại vẫn chưa ưng ý lắm.
Nghĩa là chị đang gặp khó khăn?
Cũng không hẳn là như vậy. Có một số từ địa phương khi đưa vào bài hát thì giai điệu và cao độ âm nhạc không hợp nên tôi phải tìm kiếm, thay đổi nhiều từ khác nhau rất mất thời gian. Đôi khi hát quá say sưa tôi bị một số lỗi phát âm không giống với giọng Quảng, ví dụ cây đờn thì tôi lại phát âm cây đàn, hột mưa thành hạt mưa… (cười).
Sợ mất “đặc sản” người Quảng
Có người khi nghe bài hát Mưa chiều kỷ niệm của chị trên YouTube đã nhận định: “Hóa ra giọng Quảng thô ráp vẫn có thể thể hiện một cách tinh tế một nhạc phẩm sang trọng như vậy!”. Chị nghĩ sao?
Có lẽ do chất giọng và tình cảm của mình khi đưa vào bài hát. Người Quảng vốn dĩ “ăn to 

Dự kiến album gồm những ca khúc được trình bày bằng giọng Quảng Nam của ca sĩ Ánh Tuyết sẽ ra mắt vào tháng 11/2012.Trong đó, Ánh Tuyết sẽ trình bày một số ca khúc quen thuộc như: Mưa chiều kỷ niệm, Rừng lá thấp, Chuyến tàu hoàng hôn…

 nói lớn”, “ăn cục nói hòn” nên ngôn ngữ nói mới nghe qua cứ nghĩ thô ráp, cộc cằn nhưng ẩn chứa bên trong là cả một nỗi niềm. Vì vậy, cần bóc tách lớp vỏ bên ngoài mới hiểu hết những ngụ ý bên trong.
Tiếng Quảng khi được cất lên trên giai điệu bolero nghe nhỏ nhẹ, thỏ thẻ và chân thật. Cả hai tố chất đó cộng hưởng lại để kể những câu chuyện tình, chuyện đời vốn là thế mạnh của dòng nhạc bolero sẽ làm cho người nghe yêu mến những ngôn từ này.

Hy vọng những ai chưa đến, chưa biết Quảng Nam khi nghe những ca khúc này sẽ cảm và đến với nơi này thông qua con đường âm nhạc.

 
Chị gửi gắm gì thông qua những ca khúc đã trình bày trong album sắp tới?
Lâu nay mọi người hát giọng Quảng chỉ mang tính châm chọc, hoặc trình bày trong các trích đoạn hài kịch nhằm mục đích gây cười nhưng ít ai hát một cách nghiêm túc.Tôi là người tiên phong trong lĩnh vực này, là người hứng mũi chịu sào trước “búa rìu của dư luận”. Nhưng không hề chi, quan trọng là thông qua cách thể hiện như vậy tôi muốn người Quảng Nam cũng hãnh diện với giọng nói của mình và góp phần bảo tồn văn hóa trong giọng nói.Ở Hội An hiện tại du lịch đang phát triển nhưng những từ địa phương tính lại đang dần mai một và mất dần. Mọi người nơi đây không còn tự tin dùng tiếng địa phương để trao đổi mà họ dùng ngôn ngữ khác hoặc giả giọng của vùng miền khác để giao tiếp. Nếu như những ngôn ngữ địa phương này mất đi thì đó là một nỗi đau của tôi.

Cảm ơn chị.
Xin mời Qúy Vị click vào những links dưới đây ..và thưởng thức…* Mưa chiều kỷ niệm – Giọng người Quảng:


http://www.youtube.com/watch?v=WgTpDeAmj1s
Nỗi Buồn Hoa Phượng – Giọng hát cô gái Quảng Nam Ánh Tuyết 


*Tình Bơ Vơ – Giọng hát cô gái Quảng Nam Ánh Tuyết

*Em Về Kẻo Trời Mưa – Giọng hát cô gái Quảng Nam Ánh Tuyết

Những đứa em tôi (kỳ 3)

3. HƯƠNG

Hương là em họ xa của tôi, nhưng rất gần gũi gia đình tôi vì làm cùng cơ quan và ở gần nhà tôi. Hai nhà hay qua lại thăm nhau, nhà này có việc gì đột xuất thì nhà kia đều biết và hỗ trợ.

Mặc dù họ xa nhưng tôi từng có phần hãnh diện vì có một cô em họ như Hương. Nó là đối tượng say mê của đám đàn ông, còn đám đàn bà quen biết nó thì đa số là ngưỡng mộ hay ít ra cũng có thiện cảm với nó. Có vài cô còn thú nhận mình cũng là phụ nữ mà vẫn say mê nó. Nhưng cũng có một số kẻ ghen tị với nó vì muốn nổi bật mà không được như nó.

Quả thật Hương có một vẻ đẹp vừa quyến rũ nữ tính, vừa rất trí thức. Vẻ ngoài của nó chuẩn cả về dáng, da và nét mặt. Và từ ánh mắt đến tiếng cười, giọng nói, điệu đi, tất cả đều tao nên một sự thu hút đặc biệt. Cách cư xử của nó với mọi tầng lớp người cũng rất hợp lý, rất tự nhiên, lại thể hiện sự tôn trọng đối với cả những người nghèo và ít được học. Người như Hương có lẽ hàng triệu người mới có một.

Cách đây chục năm, Hương ra trường và về nhận việc ở cơ quan tôi. Trong vài năm đầu, sự duyên dáng và trong sáng của nó đã tác động rất mạnh mẽ vào tâm trí của những người trong cùng phòng với nó. Trong công việc, nó không thể hiện sự nổi trội đặc biệt, nhưng có thể xử lý những tình huống khó mà ít người kham nổi. Nó làm không ồn ào, làm xong thì coi như quên luôn. Có người đàn ông đã nói với nó: “Em về đây làm cho bọn anh sống trong sáng hơn.” Trước mặt nó, những người có tính tham cũng phải kìm bớt lại, không dám thể hiện hết mình.

Được yêu mến không chỉ vì đẹp người đẹp nết, Hương còn được tôn trọng vì mặc dù rất quyến rũ nhưng không lẳng lơ. Khá nhiều gã đàn ông đã “xin chết” với Hương, nhưng nó vô hiệu hóa mọi lời tán tỉnh bằng những câu đùa tếu rất có duyên, làm những kẻ tỏ tình hoàn toàn nhụt chí nhưng không hề bị xúc phạm.

Nhưng đến khi Hưng tấn công thì Hương đã không chống đỡ nổi.

Đó là một người tầm thước, cân đối, nét mặt cương nghị, tính tình khá trầm lặng, kín đáo. Hưng cũng làm ở cơ quan chúng tôi. Cậu ta quan hệ khá hẹp, đặc biệt không thích dính líu đến giới quan chức. Đây cũng là một mẫu người rất hiếm trong thời buổi này: có nhiều năng lực đặc biệt, đã từng giải quyết nhiều tình huống rất khó về kỹ thuật cho cơ quan và không quan tâm đến thành tích và danh hiệu. Chính vì thế mà mặc dù có những lần “choảng” cả lãnh đạo cơ quan nhưng cánh đó vẫn không dám đụng đến cậu ta. Hưng được mọi người nể trọng, và đối với Hương thì Hưng là đàn anh, thậm chí nó coi Hưng là bậc thầy.

Năm đó, Hương 32 tuổi, có chồng và hai con nhỏ, còn Hưng 37 tuổi và vẫn còn độc thân. Trong những lần làm việc tập thể có mặt cả Hương và Hưng, mặc cho cánh đàn ông buông lời tán tỉnh, cậu ta không tỏ ra chú ý đặc biệt đến Hương. Mọi người có lẽ cũng không ai nghĩ rằng cậu ta mê Hương. Nhưng tôi thì tôi nghĩ không thể có chuyện Hưng không quan tâm đến Hương, bởi đơn giản là không thể không để ý đến một thiếu phụ như vậy. Hơn nữa, tôi ngầm nhận xét rằng trong đám đàn ông ở cơ quan tôi thì chẳng ai tương xứng với Hương hơn Hưng, và chính cái vẻ tỏ ra không chú ý của Hưng càng làm tôi chắc chắn rằng cậu ta có tình cảm đặc biệt với nó.

Theo lời Hưng kể lại với tôi thì cậu ta đã tìm cách đến với Hương sau 5 năm kể từ khi gặp Hương lần đầu. Hưng nói là ngay từ khi đó đã cảm thấy Hương như một người thân từ lâu lắm rồi. Hưng đã cố gắng không nghĩ đến Hương vì biết rằng nếu quan hệ thì sẽ rất rắc rối, vì Hương lúc đó đã có chồng và đứa con đầu. Và cứ mấy tháng không gặp Hương thì Hưng lại thấy nguôi đi, nhưng mỗi lần gặp hoặc thấy Hương từ xa, tình cảm trong Hưng lại trào dâng. Cuối cùng thì cậu ta đã tìm cách gặp riêng được Hương.

Chỗ Hưng ở là một phòng khá kín đáo ở phía khuất, dưới tầng 1 của một khu chung cư. Cuối một buổi ngồi làm việc chung cạnh nhau, Hưng tỏ ý mời Hương trên đường về tạt vào chỗ Hưng chơi cho biết nhà. Hương đồng ý, và theo như Hưng kể lại thì hôm đó Hương nghĩ là chỉ vào qua ngồi vài phút. Nhưng khi câu chuyện kéo dài được một lúc, Hưng bỗng đứng dậy đóng cửa, ngồi sát lại chỗ Hương, nói “Hương, anh yêu em” rồi ôm lấy Hương. Lúc đó, Hương không chống cự nhưng mặt bỗng tái nhợt, người run rẩy và gập lại như sắp gục xuống. Hưng sợ Hương bị sốc nhỡ xảy ra chuyện gì nên vội dừng và bảo Hương về. Nhưng phải vài chục phút sau, Hương mới đứng dậy nổi và đi ra. Khi ra đến cửa, Hương nói không ra hơi “Em về”, rồi lên xe máy. Lúc đó, may mà chung quanh không có ai thấy Hương từ đó đi ra trong trạng thái bất thường. Nhưng Hưng rất lo, chỉ sợ khi Hương đi đường nhỡ có chuyện gì xảy ra với nó.

Ngày hôm sau, Hưng nhắn tin cho Hương: “Em khỏe không?” Hương nhắn lại: “Anh giễu cợt em phải không? Lẽ ra em không nên đến.” Hưng vội gọi cho Hương, nói: “Chỉ có kẻ ngu mới dám giễu cợt một người như em. Còn anh, từ lâu anh đã muốn cho em biết tình cảm của anh đối với em. Nhưng nếu anh làm em cảm thấy bị xúc phạm thì anh xin lỗi.” Vài phút sau, Hương nhắn lại: “Em xin lỗi anh.”

Trong vòng hơn một tháng sau cái ngày đó, Hưng gọi cho Hương ba bốn lần để hỏi thăm vài câu về tình hình gia đình, con cái. Hương trả lời vui vẻ bình thường như chưa có việc gì xảy ra. Cả hai đều không nhắc lại chuyện đã qua.

Sau 1 tháng 12 ngày, Hưng lại tỏ ý muốn Hương đến nhà chơi và bảo sẽ không đụng đến nó. Hương nói: “Em không đến đâu. Thế nhé.” rồi tắt máy. Lúc đó, Hưng chợt thấy trống trải vô cùng.

Mấy phút sau, điện thoại kêu. Hưng cầm lên nghe. “Em đang đứng ngoài cửa đây này.” Hưng lao ra mở cửa, mừng quên mọi thứ trên đời.

Hôm đó, đúng là Hưng đã thực hiện lời hứa, suốt gần hai giờ trò chuyện không chạm đến người Hương, cũng không nói gì đến yêu đương. Còn Hương thì có nói là lần trước, sau khi ra về, suốt ngày nó thấy mệt và đau đầu kinh khủng.

Đến lần gặp thứ ba thì Hưng lại không kìm nổi. Cậu ta lại ôm lấy Hương. Lần này, Hương chỉ hơi sợ và hơi cúi mặt. Hưng cứ để yên như vậy mấy phút. Sau đó, cậu ta khẽ nâng cằm Hương lên và hôn vào môi. Hương không chống cự. Mấy phút sau, Hương quàng hai tay ôm lấy Hưng, và hai đứa hôn nhau đắm đuối.

Sau khoảng nửa giờ, Hương như chợt tỉnh. Nó nói:

“Thế là em… đã làm một việc kinh khủng nhất trong đời em. Chẳng biết như thế có đúng không. Em đến đây cũng chẳng phải do chủ định. Cứ như có ai đang điều khiển em dắt xe ra, lên xe rồi lái đến đây. Lý trí chỉ mách bảo em mỗi một điều là anh không phải người xấu.”

Ngừng một lúc, Hương nói tiếp:

“Đến với anh, em mới hiểu thế nào là yêu.”

Giọng nói của nó, một giọng nói lôi cuốn lòng người nhưng không hề có chút điệu đàng, làm Hưng càng say đắm.

Và sau đó, cứ khoảng mươi ngày, hai đứa lại gặp nhau. Rồi những gì thường xảy ra giữa những người yêu nhau cuối cùng cũng xảy ra với chúng nó. Hai đứa ngất ngây trong hạnh phúc. Thỉnh thoảng, chúng nó, nhất là Hương, cũng hơi thấy lo lắng khi nghĩ về tương lai.

Nhận thấy vẻ vui sướng kín đáo của hai đứa (tôi dám chắc chỉ mình tôi thấy), vài lần, tôi nhìn hơi lâu vào mắt Hưng với vẻ hơi tinh quái. Nhận ra cái nhìn khác thường của tôi, một hôm Hưng mời tôi đi uống café, và khi hai chúng tôi ngồi ở một góc khuất trong vườn, cậu ta đã thú nhận với tôi mọi chuyện, chỉ không mô tả những chi tiết khó nói. Tất nhiên, cậu ta hiểu rằng tôi sẽ không nói lại với ai, kể cả với Hương và vợ tôi. Cậu ta muốn giữ kín, nhưng vẫn cần một người như tôi để chia sẻ. Tôi biết rằng không thể lên án chúng nó, chỉ nhắc nhở nên cẩn thận, đừng để ảnh hưởng đến gia đình và nhất là con cái Hương. Hưng khẽ vâng.

Và đến nay, sau 4 năm, câu chuyện giữa hai chúng nó vẫn không có ai khác ngờ được.

*

Gần hai năm sau ngày mối tình đó bắt đầu, một hôm Hương nói với Hưng:

“Có lẽ em sẽ lên làm ở phòng nhân sự.”

“Làm gì? Phó phòng à?”

“Không, nhân viên thôi.”

“Anh ghét bọn cán bộ tổ chức.”

Im lặng một phút, rồi Hưng hỏi:

“Chính ông Dũng gợi ý em à?”

Dũng là thủ trưởng cơ quan. Một tay khá thô bạo, nhưng hợp thời và rất ma cô trong việc xử lý các mối quan hệ. Khoảng 45 tuổi.

“Vâng.” Hương nói.

“Sao tự nhiên em lại thích đi làm cái trò ấy?”

“Thì vị trí của em bây giờ… chẳng có gì thoải mái.”

“Em có biết tay Dũng đưa cái Mai lên phó phòng rồi tán tỉnh nó, hứa cho nó lên trưởng phòng không? Cái Mai ghét, đang kiên quyết xin về bộ phận kỹ thuật không? Chẳng lẽ em định thế chỗ nó?”

Hương có vẻ khó chịu.

“Anh thì hay nghĩ xấu về người khác.”

Im lặng một hồi lâu. Rồi Hương đứng dậy ra về.

Mấy hôm sau, Hưng được biết Hương đúng là đã lên phó phòng thế chỗ Mai. Cậu ta thực sự thấy buồn.

“Đúng em lên phó phòng sao anh hỏi lại bảo là làm nhân viên?” Cậu ta hỏi Hương qua điện thoại.

Bấy giờ tôi đang đứng đó. Hưng nghe Hương trả lời khoảng vài phút rồi bật loa cho tôi cùng nghe. Giọng Hương đầy vẻ tức giận. Nó độc thoại hơn 50 phút, đại ý nói Hưng là người ngạo mạn, khinh tất cả những ai không giống mình, coi việc làm của mọi người khác đều thấp kém hơn của mình. Hưng hoàn toàn im lặng lắng nghe. Chắc nó thấy không ngắt lời nổi, và có nói lại cái gì cũng đều vô ích. Nó nghe, và hai mắt cứ tối dần lại. Tôi cũng thật sự bất ngờ với sự thay đổi không thể tin nổi của đứa em họ mà tôi thực sự quý mến.

Sau khi Hương dừng nói, Hưng đặt điện thoại xuống bàn và im lặng một hồi lâu. Tôi cũng không biết nói gì để an ủi cậu ta.

Gần một năm sau đó, Hưng kiên nhẫn chờ Hương chán dần với nghề làm cán bộ tổ chức. Tuy nhiên, Hương không hề tỏ ra chán. Và những cuộc chuyện trò qua điện thoại giữa hai đứa cứ nhạt dần. Mỗi lần gặp Hưng, tôi thấy vẻ bên ngoài của cậu ta hầu như vẫn thế, chỉ trong mắt có một vẻ buồn xa xăm.

Và Hưng quyết định thôi quấy rầy Hương khi nghe tin Hương đi theo học một lớp chính trị để chuẩn bị lên trưởng phòng.

*

Tôi đã nói về “bồ” của Hương mà chưa nói lời nào về chồng của nó. Đó là một người mà mới gặp thì thấy khó tin đó là chồng của Hương. Tay này tên là Bật, dáng người cục mịch. Nó làm ở một doanh nghiệp nhà nước trước đây rất phát đạt nhưng gần đây bắt đầu xuống dốc. Nó lành đến mức hơi đần. Rất khó hiểu vì sao Hương lại lấy nó, mặc dù không hề bị ép duyên.

Từ khi lên làm phó phòng, Hương đi suốt ngày từ sáng đến tối. Có khi cuối tuần cũng đi cả hai ngày. Đi vì việc đột xuất. Đi làm “tăng ca”. Đi lên tỉnh hoặc ra bộ với sếp. Con nó còn nhỏ suốt ngày ở nhà trông mẹ. Cuộc sống gia đình Hương bị xáo trộn nặng nề.

Mấy tuần đầu, Bật ở nhà cố chịu. Nhưng rồi sự bực tức của nó tăng dần. Rồi xuất hiện cả những mối ngờ vực. Lại thêm có quá nhiều người khen Hương trước mặt Bật, có những người còn nói Bật quá hời, vớ được vợ hoàn hảo. Có những đứa độc mồm nói Bật có đức hy sinh vĩ đại, để cho vợ đi tối ngày với sếp. Bật bắt đầu tỏ thái độ tức tối với Hương. Đôi lần, giữa hai vợ chồng đã xảy ra cãi cọ. Và một lần, trong lúc Hương điên tiết mắng lại Bật, Bật cầm cả cái ca đựng nước bằng thủy tinh ném vào mặt Hương, may mà Hương giơ tay đỡ được và nó chỉ bị sưng một góc bàn tay. Cái ca rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành, nước tung tóe khắp nhà. Hai đứa con Hương sợ hãi khóc.

Một lần, chứng kiến Hương và Bật cãi nhau, tôi tìm cách bảo Hương chú ý đến gia đình và con cái nhiều hơn. Không dám nói nặng với tôi, nhưng Hương cố chứng minh rằng nó không có gì sai. Nó lên án Bật đã không biết chia sẻ với vợ lại còn cố tình làm gia đình tan nát. Thậm chí nó nói Bật là cái nợ của nó.

Trong không khí gia đình căng thẳng, vốn có thần kinh không khỏe và suy nghĩ thiếu tỉnh táo, Bật càng ngày càng gàn dở và cục cằn. Đến cơ quan, nó cũng hay gây sự. Hết giờ làm việc, đôi khi cậu ta đi lang thang mấy tiếng liền. Gần đây, nó lại còn lao vào cờ bạc. Kết quả là một án kỷ luật: doanh nghiệp hạ mức lương và điều nó đi làm tạp vụ. Nó càng thêm gàn dở và có dấu hiệu bị bệnh tâm thần.

Không biết bằng cách nào, Hương thu xếp được để đưa Bật đi bệnh viện tâm thần. Hai tháng sau về nhà, Bật thành một người khác hẳn. Người nó béo lên và đù ra, mặt to thêm. Nó không cười, gần như không nói, cứ lừ lừ, mắt thì trân trân nhìn vào mặt mọi người, trông thật đáng ngại. Việc nhà thì nó rất ít làm, mà có làm cũng chẳng được việc gì hẳn hoi. Được cái nó không đi đâu và cũng không còn gây sự nữa.

Hương thuê một “ô sin” để làm đỡ việc nhà, và nó vẫn miệt mài với sự nghiệp của một cán bộ tổ chức.

*

Đầu năm nay, Hương lên trưởng phòng nhân sự của cơ quan tôi, một cơ quan khá lớn và quan trọng. Ở tuổi 36, nó vẫn rất đẹp, nhưng tác phong thì có vẻ đường hoàng theo kiểu sếp.

Tôi đồ chừng rằng hàng ngày nó chẳng còn có thời gian đâu mà nhớ đến cái tên Hưng nữa. Mà có nhớ đến thì cũng chẳng có cảm giác gì.

Và tôi vẫn luôn ngỡ ngàng vì sự thay đổi kỳ lạ của cô em họ.

NGUYỄN TRẦN SÂM