BÀI PHÁT BIẾU CỦA TƯỚNG LƯU Á CHÂU – Kỳ 03

LƯU A CHAU 02③THẤP HÈN, ĐÊ TIỆN

Sự thấp hèn về tinh thần tất nhiên sẽ dẫn tới những hành vi đê tiện, Tinh thần cao thượng sẽ dẫn tới những hành động cao thượng. Khoảng 20 năm trước gì đó, khu nhà tôi đang ở có phát sinh một sự việc: Một đôi vợ chồng cãi vã đòi li hôn, người chồng đem bồ mới về ở trong nhà, sau đó cãi nhau to, người vợ leo lên đỉnh tòa nhà để nhảy lầu. Người xem đứng xung quanh rất đông, có người vui sướng trước cảnh này kêu to: “mau nhảy đi, mau nhảy đi!!!” Sau đó cảnh sát tới đem người cứu xuống, những kẻ đứng xem thậm chí còn tỏ vẻ tiếc nuối.

Tôi chỉ thở dài một tiếng, trở về nhà mở ti vi lên xem. Trên ti vi đang chiếu một sự việc có thật: Ở nước X, theo tôi nhớ là Hungary thì phải, vào hơn 70 năm trước, có một người thợ mỏ sắp tổ chức hôn lễ với vợ, trong lần xuống hầm mỏ cuối cùng trước lễ cưới thì bị sụp hầm mỏ, người thợ mỏ vĩnh viễn không quay trở lên được nữa. Người vợ sắp cưới không tin rằng vị hôn phu của mình đã ra đi mãi mãi, liền chờ đợi anh ta suốt 70 năm. Mấy ngày trước người ta dọn dẹp lại toàn bộ khu mỏ, trong một đường hầm sâu tích đầy nước người ta tìm thấy một thi thể, chính là thi thể mà hơn 70 năm trước bị chôn vùi của vị hôn phu bất hạnh đó.

Bởi vì không có không khí, lại được ngâm trong nước đầy khoáng chất trong hầm mỏ, anh ta trông vẫn còn trẻ như 70 năm trước. Người vợ anh ta thì đã già tóc bạc trắng, bà ấy đã ngồi khóc bên cạnh thi thể người chồng của mình, sau đó đã có một quyết định: tiếp tục tổ chức lễ cưới với người chồng của mình. Đó là một cảnh hết sức cảm động: Một bà lão hơn 80 tuổi mặc áo cưới trắng tinh, tóc cũng bạc trắng. Người chồng của bà, với hình dáng thanh niên nằm trong một cỗ xe ngựa kéo. hôn lễ và tang lễ được tổ chức cùng lúc. Nhiều người đã rơi nước mắt vì cảnh này. Tiếp tục đọc

Advertisement

NHỮNG ĐỨA EM TÔI kỳ 17 – Hai thằng em dị tộc

296962w400Trong số những đứa em tôi có vài thằng em ở nước khác.

Vào những năm tháng đói ăn triền miên của thập niên 1980, có lần tôi đã phải rời cơ quan nhà nước để đi xuất khẩu lao động ở Đông Âu. Nơi tôi làm việc bên đó cách trường đại học cũ của tôi chỉ mấy cây số. Một chiều chủ nhật, tôi tranh thủ đến thăm một ông thầy cũ, giáo sư Kowalczyk, người mà tôi kính trọng nhất và cũng rất quý tôi. Khỏi phải nói cả ông và tôi đã xúc động ra sao khi gặp nhau. Ông ôm tôi rồi đưa tay chùi nước mắt. Tôi cũng phải quay đi để gạt những giọt lệ đang lăn trên má.

Một tuần sau, khi tôi đang ngồi một mình thì nghe tiếng gõ cửa. “Mời vào”, tôi nói bằng tiếng bản xứ. Cửa mở, hai thanh niên bước vào, một cậu còn rất trẻ, chỉ 18-20, người kia tầm 30-32 gì đó. Dân châu Á với nhau.

“Chào anh”, người trẻ hơn nói bằng tiếng bản địa. Tôi đứng dậy chào đáp lễ và hỏi tôi có thể giúp gì.

“Chúng em đến đây để nhờ anh một việc.” Cậu trẻ nói. “Bọn em đang học ở đây. Em là Jam. Em cũng học ở cái khoa mà trước đây anh theo học. Còn anh đây là Lukar-shit, đang làm nghiên cứu sinh. Em thấy thầy Kowalczyk nói hồi trước anh học giỏi lắm, thầy bảo em đến nhờ anh chỉ bảo thêm cho.”

Trong lúc Jam nói, tôi để ý thấy cậu ấy có vẻ con nhà lao động nhưng thông minh, nói tiếng bản địa khá tốt. Còn Lukar-shit thì khá đẹp mã nhưng có vẻ một cái vẻ gì đó mà tôi thấy hơi khó chịu. Tôi hỏi han một lúc, thấy Jam nắm kiến thức cũng khá tốt. Tiếp tục đọc

CƯỚP CÓ HỌC, CƯỚP NHIỀU TIỀN HƠN

12472568_999822560103597_8580620021595262804_nTrong vụ cướp nhà băng được cho là ở Quảng Châu – Trung Quốc, một tên cướp hét lên:

“Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về các người”.

Mọi người trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống.
Điều này được gọi là: “Cách thức khai tâm – Thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn”.

– Có cô nhân viên nằm trên bàn trong tư thế khêu gợi, một tên cướp hét lên: “Làm ơn cư xử văn minh, chúng tôi là cướp chứ không phải những kẻ hiếp dâm!”
Điều này được gọi là “Hành xử chuyên nghiệp – Chỉ tập trung vào công việc mà bạn được huấn luyện!”

– Khi tên cướp quay lại, một tên cướp trẻ hơn (có bằng MBA) nói với tên cướp già hơn (kẻ mới tốt nghiệp hết phổ thông): 
“Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu?”. Tên cướp già gằn giọng: “Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế nào được? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu!”
Điều này được gọi là: “Kinh nghiệm – Ngày nay thì kinh nghiệm quan trọng hơn bằng cấp, sách vở”. Tiếp tục đọc