Nhà văn Lê Ðạo leo bốn tầng lầu của khu tập thể và đứng thở dốc trước cửa căn phòng nhỏ bé của mình.
Khi cánh cửa phòng mở ra, anh giật mình khi nhìn thấy một người thanh niên ăn mặc xoàng xĩnh, đầu đội chiếc mũ vải sờn rách đang ngồi im như tượng nơi chiếc ghế mây đặt cạnh bàn viết của mình. Anh ta không đứng dậy và cũng không chào chủ nhà, không nói một lời. Anh ta nhìn Lê Ðạo bằng đôi mắt mệt mỏi, buồn bã. Lê Ðạo hỏi:
– Anh làm gì ở đây?
– Tôi muốn gặp ông.
– Nhưng ai cho phép anh vào nhà tôi trong khi tôi đi vắng? Anh định giở trò gì thế?
– Ông đừng nổi nóng, người khách lạ nói, tôi không phải là kẻ trộm đâu.
– Thế anh vào nhà tôi để làm gì?
Người lạ lấy thuốc lá ra hút rồi đứng lên, đi đi lại lại trước mặt Lê Ðạo, hai ngón tay vàng khè kẹp điếu thuốc vung lên trong khoảng không.
– Ông xem xét lại đồ vật trong nhà đi. Tất cả còn nguyên vẹn. Nếu tôi là kẻ trộm thì tôi đã ra đi trước khi ông về.
– Nhà tôi cũng chẳng có gì để anh ăn trộm đâu, nhưng anh không được quyền vào nhà tôi một cách lén lút như thế.
Người lạ dừng trước tấm lịch, lật lên coi và nói:
– Tôi chẳng lén lút. Tôi đợi ông về mà.
– Nhưng lẽ ra anh phải đứng đợi tôi ngoài hành lang. Chìa khóa đâu anh mở cửa phòng tôi?
Người lạ thọc tay vào túi quần lấy ra chiếc chìa bằng đồng dài như cây bút bi đưa cho Lê Ðạo.
– Tôi tìm thấy nó trong chậu hoa ngoài hành lang.
Lê Ðạo cởi giày, ném mạnh xuống sàn:
– A, té ra anh đã theo dõi, rình rập tôi từ lâu rồi. Anh là ai? Và anh muốn gì?
Người lạ trở lại chiếc ghế mây lúc nãy:
– Ông yên tâm, tôi không phải là công an đâu.
– Có là công an tôi cũng chẳng sợ vì tôi sống trong sạch. Nhưng này, anh phải nói cho tôi biết anh là ai chứ. Tôi không có thói quen tiếp những người mà tôi không biết.
Người lạ không có vẻ gì là nao núng. Anh ta chậm rãi mở khóa kéo xách tay, lôi ra một cái phong bì, đưa cho Lê Ðạo. Nhà văn tiếp lấy mở ra, thấy bên trong có một tấm ảnh cỡ sáu chín. Tiếp tục đọc →
Thích bài này:
Thích Đang tải...