NGUYỄN TRẦN SÂM – Quy hoạch cán bộ: biến dạng của cha truyền con nối

DDang_cha_tryen_con_noiThời phong kiến, toàn bộ quyền thống trị nằm trong tay một cá nhân: vua. Trong những quyền hành vô hạn mà ông ta (đôi khi là bà ta) mặc nhiên có, có quyền chọn kẻ kế vị. Để quyền lực không rơi vào tay “người ngoài”, tức là những kẻ “khác máu”, hầu như bao giờ vua cũng truyền ngôi cho một trong những đứa con trai của mình. Trong trường hợp ông ta không có con trai thì có thể truyền ngôi cho anh hoặc em trai hoặc cho một đứa con trai của anh hoặc em trai.

Việc truyền ngôi cho con trai hay nói chung là người ruột thịt là xuất phát từ tình cảm ruột thịt, đồng thời để hạn chế đến mức thấp nhất khả năng bị phản bội. Nếu người ngoài nắm quyền thì trong xã hội phong kiến rất dễ xảy ra việc cựu hoàng tộc bị vua mới và quần thần của y tàn sát, kể cả khi vua mới là kẻ chịu ơn vua cũ. Ngay anh em ruột, nhất là các hoàng tử với nhau, còn có thể giết nhau để tranh ngôi, thì đám quần thần vây quanh vua mới càng dễ bày mưu hãm hại hoàng tộc cũ để tâng công và tiến thân. Những chuyện hãm hại nhau như vậy gần như là bản chất của triều đình trong xã hội phong kiến.

Trong thời cộng sản, ban đầu việc chuyển giao quyền lực diễn ra có vẻ vô tư và công khai. Do mấy vị thủy tổ của CNCS sinh ra sau cách mạng dân chủ tư sản mấy chục năm, nên để tỏ ra rằng cách mạng vô sản còn tiến bộ hơn cả cách mạng dân chủ tư sản, họ buộc phải nêu cao một số khẩu hiệu mà cách mạng tư sản đã nêu, trong đó có “tự do, bình đẳng, bác ái”. Đã bình đẳng thì không còn chế độ truyền ngôi. Việc chuyển giao quyền lực cho lớp người kế nhiệm phải được bàn bạc tập thể. Ngoài ra sự chuyển giao quyền lực diễn ra từ từ, theo kiểu thay thế dần: trong lớp lãnh đạo của nhiệm kỳ mới bao giờ cũng có (thường là quá nửa) những người đã có mặt trong ban lãnh đạo của nhiệm kỳ cũ. Tiếp tục đọc

Advertisement

Bù Khú Tiên Sinh 13 – NGƯỜI QUÊN LÝ LỊCH

BK 13Bù Khú đang nằm trên cái bục xi măng lở lói trong một trại cải tạo sâu trong rừng. Lão cố ngủ nhưng không ngủ được vì mấy thằng tù trẻ đang đánh bài, la lối, tranh giành mấy cái tàn thuốc rê, mấy miếng kẹo đậu phộng.

Bù Khú nằm ngửa, lơ mơ nhìn mái lá trên cao, lão mơ hồ về thân xác của mình, thấy như nó đang mùn ra, lạnh tanh như miếng gỗ mục bị sóng đánh dạt lên bờ biển.

Lão câm lặng, chậm chạp như con rùa đen, như cục đất thó lẫn lộn dưới chân tường trại giam.

Lão bị ném vào nhà tù này như một bãi cứt thải ra từ con cò vừa bay qua đây. Con chim lớn màu trắng ấy không nhớ gì đến cái của nợ vừa thải ra ấy. Và chắc cũng chẳng có ai biết đến cái bãi phân vô định này.

Bù Khú đã bị thất lạc, bị đánh mất, xấu xí, vô giá trị, thừa thãi và có mùi thum thủm.

Mấy thằng tù trẻ lại chửi thề và rượt đánh nhau. Thằng Điểm mặc cái quần xà-loõng màu nâu già, dài quá gối, mông đít sờn rách. Hồi mới vô trại, tóc nó dài, khô cứng, rối như cái nùi giẻ nhưng cán bộ quản giáo đem húi trọc, bây giờ nó giống thầy chùa nếu như hai cánh tay không có xâm hình hai con gà đá.

Cán bộ quản giáo ló mặt vô cửa, thổi còi rét rét. Tụi tù nhảy thót lên bục xi măng như những con cóc ngồi chồm hổm ngó ra cửa. Tiếp tục đọc