-Có phải đó là lần đầu tiên sau ngày thống nhất anh gặp lại tay Thủ Trưởng đó không?
-Không. Vì những ngày đầu giải phóng anh làm việc chung với hắn. Đó là thời gian rất bận rộn của nhiều người nhưng lại rất trì trệ với anh. Tối ngày ngủ. Chiếc võng anh cột trong góc phòng. Hai đầu cột vào hai thanh sắt cửa sổ. Nhắm mắt chập chờn rồi bị đánh thức dậy bởi những tiếng cãi vả.
“Căn nhà ấy phải ở bốn người.”
“Ô, thiếu chi nhà mà phải chung chạ. Tôi còn đem vợ con tôi về nữa.”
Anh lại ngủ chập chờn rồi bị đánh thức dậy.
“Đồng chí nào độc thân thì ở khách sạn. Mỗi người một phòng.”
“Tôi không ở khách sạn đâu. Tôi phải có nhà cửa đàng hoàng như mọi người.”
“Tại sao gia đình tôi lại phải ở trong một căn nhà nhỏ xíu vậy? Tại sao gia đình Thủ Trưởng lại chiếm nguyên cái biệt thự đường Phùng Khắc Khoan?”
“Vì ổng là Thủ Trưởng.”
“Thật mắc cười! Chúng ta đi làm cách mạng đâu phải để hôm nay về hôi của!”
Anh day trở sột soạt trên chiếc võng ny-lông. Tiếng cãi cọ làm anh ngủ không được. Anh cằn nhằn:
“Ồn quá. Các đồng chí làm ồn quá.”
Mọi người tản đi khi Thủ Trưởng bước vào.
“Này Mười Bù, không lo đi kiếm nhà. Chỗ này là cơ quan nhà nước, đâu phải nhà ở.”
“Ối giời! Tớ chỉ cần một chỗ để treo võng.”
“Có ba bốn cái khách sạn bỏ trống. Đồng chí về đó mà ở đi.”
“Người ta đang bát nháo. Tớ không thích giành giựt. Tớ ở chỗ nào cũng được.” Tiếp tục đọc