Cơ quan của Giám Đốc Sở kín cổng cao tường, có lính gác bốn mặt. Lính gác hỏi:
-Có giấy mời không?
-Không. Bù Khú nói và chỉ vào Nhung, đây là con gái của Giám Đốc, tên là Nhung, nhờ anh báo lại.
Lính gác quay số điện thoại, nói mấy câu rồi ra hiệu cho hai người vào ngồi đợi nơi phòng khách. Mười lăm phút sau, một người đàn ông cao lớn xuất hiện. Chủ khách nhìn nhau, một cơn chấn động làm đôi bên chựng lại. Một phút im lặng để trấn tĩnh. Giám Đốc mở lời:
-Mời mọi người vô phòng riêng của tôi.
Chủ rót nước mời khách.
-Trái đất thật là nhỏ bé, ông nói, nếu không sao chúng ta lại gặp nhau ở đây?
-Đó là sự bất ngờ của chiến tranh kể cả khi nó đã chấm dứt.
-Thực ra tất cả những bất ngờ đều có quy luật của nó.
Bù Khú nói:
-Tôi không tin ở quy luật. Tôi nghĩ số phận của ông hoặc tôi hoặc bất cứ ai, không phụ thuộc vào quy luật mà phụ thuôc vào sự áp đặt của quyền lực lên nó. Quyền lực ném nó vào một hoàn cảnh nào đấy, một môi trường nào đấy và nó bị chi phối, dẫn dắt, đun đẩy đến hạnh phúc hay đau khổ, giàu hay nghèo, sống hay chết. Cũng giống như trứng cá sấu, nếu chúng được ấp trong một môi trường có nhiệt độ cao thì sẽ nở ra con đực, ngược lại sẽ là con cái. Như vậy giới tính của chúng – hay nói khác đi: số phận của chúng – được hình thành do sự áp đặt ngẫu nhiên.
-Lúc này có lẽ chúng ta không nên triết lý nữa. Sao rồi? Bây giờ ông làm gì?
-Làm dân. Còn ông? Bù Khú đốt thuốc lá, thái độ có vẻ khiêu khích. Dạo này có còn thức khuya xào mì không?
-Bây giờ thiếu gì sơn hào hải vị mà phải ăn mì gói như hồi ở trong rừng.
-Dẫu sao đó cũng là một kỷ niệm vui. Ông có biết ai đã từng vô phòng ông trộm đĩa mì xào đó không?
-Ồ, biết làm gì.
-Phải biết chớ. Vì người đó đã bị ông đày đến trận địa pháo để làm ruộng và đã chết tan xác nơi vùng đồng chua nước mặn ấy.
Giám Đốc gõ tẩu thuốc bằng ngà voi xuống bàn.
-Hôm nay ông đến đây chỉ để nói với tôi chuyện đó thôi sao?
-Tất nhiên là không. Tôi chỉ muốn trả lại ông đứa con gái. Nó đã làm gì thì ông biết rồi. Chẳng lẽ ông bỏ rơi nó sao?
-Tôi không bỏ rơi. Nhưng nó là tội phạm hình sự, tôi sẽ gởi trả nó về trại giam.
Nhung đứng bật dậy la lớn:
-Không được. Ông đã bỏ rơi mẹ tôi, bây giờ bỏ tôi nữa sao? Anh tôi về, sẽ giết ông đấy.
-Ba chỉ làm theo pháp luật con ạ. Con không thể trốn tránh cả đời được.
Bù Khú nói:
-Nhung ở nhà tôi đã hơn ba tháng, tôi đã tìm cách cai nghiện cho nó. Có lẽ ông nên tiếp tục, vì với quyền hành sẵn có trong tay, ông sẽ cứu được nó. Chẳng lẽ với con gái mình ông không tìm được một khung cửa hẹp hay sao?
ĐÀO HIẾU
(Mời xem kỳ 10: ĐI HỌC TRIẾT MÁC-LÊNIN)