TÌM LẠI ZORBA kỳ 05 – Đào Hiếu

05Zorba ra đi, cũng lẫm liệt, cũng bùng nổ như khi lão còn sống. Niết bàn của lão bừng sáng như bình minh chói loà nơi rặng núi xa. Lão đã tự giải thoát. Không ai có thể giải thoát cho lão, và lão cũng không thể giải thoát cho ai được, kể cả “ông chủ” người vẫn coi lão như một vị bồ tát.

“Tự giải thoát” là một trong những tư tưởng quan trọng của giáo lý Phật giáo Theravada.

Trong “Trung Bộ Kinh”, chúng ta có thể tìm thấy những lời Phật dạy: “Ngươi hãy tự cứu lấy ngươi, không ai có thể làm thay cho ngươi điều đó.” Và đó cũng là sự khác biệt lớn giữa Nam Tông và bắc Tông, giữa Tiểu Thừa và Đại Thừa.

Zorba tự nhận mình là kẻ thất học. Lão vứt các tư tưởng triết học, các tôn giáo vào sọt rác. Nhưng rốt cuộc lão vẫn là một vị Bồ Tát. Bồ Tát Alexis Zorba.

Zorba đã tự giải thoát cho mình – cũng giống như Siddhartha – bỏ lại một chốn hồng trần bề bộn, tàn bạo và đầy rác rưởi. Nhưng lão cũng bất lực như Phật, không thể giải thoát giúp ai được. Phật chỉ để lại những kinh nghiệm tu tập gọi là “pháp hành” và mọi người, nếu muốn giải thoát, hãy tự tu tập lấy.

Zorba cũng để lại một trần gian mênh mông, tàn ác và đầy những tiếng than khóc, những giết chóc và cướp bóc. Lão để lại trần thế bi thương này những phận người bạc bẽo.

Zorba chết nhưng thời gian thì vẫn tồn tại vĩnh cửu. Nó vẫn là một sát thủ, vẫn là kẻ giết người hàng loạt, vẫn là con quái vật lừng lững nện những bước chân khổng lồ, chậm rãi, ung dung, lạnh lùng bước tới, bước tới và nghiền nát những mảnh đời mong manh nhỏ bé, hèn mọn.

Cho nên bi kịch tàn nhẫn của nhân loại vẫn tiếp diễn trong đắng cay và đau xót.

Trích:

 

“…Tht nhiên, tôi dng ngay li như th tôi đã đến nơi mong mun. đâu? Tôi nhìn quanh: Tôi đang đng trước nhà góa ph. Sau hàng giu lau sậy và lê gai, tôi nghe thy mt ging đàn bà du dàng ngân lên nho nh. Tôi li gn, r lá nhìn vào. Dưới tàn lá cam, có mt người thiếu ph mc đ đen, ngc n nang. Nàng va ct nhng cành tr hoa va ct tiếng hát. Trong ánh hoàng hôn, tôi trông thy b ngc na trn ca nàng sáng lóa.

…Góa ph đã cm thy s hin din ca tôi? Nàng đt nhiên ngng hát và quay li. Cp mt chúng tôi giao nhau, chp nhoáng. Ðu gi tôi qu xung, như th tôi đã trông thy mt con cp cái sau ru lau.

– Ai đó? Nàng hi, ging tc nghn.

Kéo tm khăn quàng c xung che ngc, nàng sa sm nét mt.

Tôi sp sa di chân đi, nhưng nhng li nói ca Zorba cht dâng lên ngp hn tôi. Tôi thu hết can đm. “Bin, đàn bà, rượu…” Tôi tr li:

– Tôi đây. Tôi đây. M ca cho tôi.

Nhng li nói đó va tht ra, mt ni kinh hoàng choáng ngp ly tôi. Tôi li sp b chy. Nhưng tôi chế ng tôi, xu h cùng mình.

– Tôi là ai?

Nàng rón rén bước mt bước thn trng, vươn c ra, nheo mt li đ nhìn cho rõ hơn và bước thêm mt bước na, cúi đu phía trước, nghe ngóng.

Thình lình khuôn mt nàng tươi tnh. Nàng thè đu lưỡi ra và liếm môi.

– Ông ch? Nàng hi bng mt ging du dàng hơn.

Nàng tiến lên thêm mt bước, thu mình li như sn sàng chm lên.

– Ông ch phi không? Nàng ct tiếng khàn khàn hi.

– Vâng.

– Vào đi!

 

Mối quan hệ ấy đã bị phát hiện và người thiếu phụ ấy đã bị dân làng ném đá giống y như chuyện của nàng Madeleine trong Tân Ước, nhưng tàn khốc hơn nhiều.

Trích:

 

Ngay lúc đó, góa ph xut hin trước ngưỡng ca nhà th, đu chít khăn choàng đen. Nàng làm du.

Nhng tiếng nói vang lên trên công trường.

– Khn kiếp! Thi thây! Sát nhân! Nó c gan dám chường mt ra đây! Nó đã làm nhc c làng!

Mt s gã tun phu chy ti nhà th, nhng k khác, đng trên cao, bt đu ly đá ném nàng. Mt hòn đá trúng vai nàng. Nàng thét lên, ly tay che mt và lao v phía trước, cúi xung đ chy trn. Nhưng nhng thanh niên đã đi ti ca nhà th và Manolakas đã rút dao găm ra.

Góa ph lùi li va tht lên nhng tiếng kêu s hãi, gp mình xung đ che ch mt và lo đo chy vào nhà th. Nhưng lão Mavrandoni đã đng án ng trên ngưỡng ca, tay dang ra, chn mt li vào.

Góa ph nhy sang bên trái và ôm ly thân cây trc bá ln trong sân. Mt hòn đá rít lên trong không khí, trúng đu nàng và làm rt cái khăn choàng đu. Tóc nàng rũ rượi và xõa xung vai.

– Ly Chúa tôi! Ly Chúa tôi! Nàng va hét, va ôm cht ly cây trc bá.

Ðng ni đuôi nhau trên công trường, nhng thiếu n gm khăn hau háu nhìn cnh tượng đang xy ra trước mt. Nhng m già, da lưng vào tường, la the thé:

– Giết nó đi! Giết nó đi!

Hai thanh niên nhy x vào túm ly nàng, áo khoác ngoài ca nàng toc ra, vú nàng sáng lóa, trng mut như tuyết. Máu t đnh đu chy xung trán, má và c.

– Ly Chúa tôi! Ly Chúa tôi! Nàng hn hn.

Máu chy, ngc sáng lóa đã kích thích các thanh niên. Nhng con dao được rút ra khi tht lưng.

Manolakas hét:

– Dng li! Nó là ca tao!

Mavrandoni, vn còn đng trên ngưỡng ca nhà th, giơ tay lên. Tt c dng li. Lão trang nghiêm nói:

– Manolakas, máu ca em h ngươi kêu gào. Cho nó được an ngh!

Tôi nhy xung khi b tường lao mình v phía nhà th; chân tôi vp phi hòn đá và tôi ngã xung đt.

Ngay lúc đó, Sifakas đi qua. Gã cúi xung, nm ly c tôi xách lên như người ta xách mt con mèo và đt tôi đng lên. Gã nói:

– Mi mun kiếm gì đây, h, đ công t bt? Xéo đi!

– Anh không thương bà ta sao, Sifakas? Tôi hi. Hãy thương hi m!

Gã dân min núi mi r phá lên cười:

– Tôi có phi đàn bà đâu mà nói thương hi! Tôi là mt người đàn ông!

Và pht mt cái, gã đã trong sân nhà th.

Tôi theo gã bén gót nhưng mt th không ra hơi. Bây gi tt c đang vây quanh góa ph. Mt s im lng nng n bao trùm. Người ta ch nghe thy hơi th tt nghn ca nn nhân.

Manolakas làm du, tiến lên mt bước và giơ dao lên, nhng m già đng trên tường, la eo éo mt cách sung sướng. Nhng thiếu n kéo khăn quàng xung che mt.

Góa ph ngng lên trông thy lưỡi dao trên đu nàng, rng lên như mt con bò cái tơ. Nàng gc xung gc cây trc bá và rt đu vào. Tóc nàng xõa trên mt đt, khuôn c trng ngn ca nàng lp lánh sáng m.

– Con xin khn cu l công bng ca Chúa! Lão Mavrandoni thét lên và gã cũng làm du.

Nhưng ngay lúc đó, mt tiếng nói ln vang lên sau lưng chúng tôi:

– B dao xung, quân sát nhân!

Tt c đu sng st quay li. Manolakas ngng đu lên; Zorba đang đng trước mt gã, khoa tay mt cách phn nộ. Hn hét:

– Các ông không biết xu h sao? Can đm quá! C làng xúm li đ giết mt người đàn bà! Coi chng ko các ông làm ô danh toàn th đo Crete đó!

– Hãy lo ly vic ca người Zorba! Ðng xen vào vic ca chúng tôi! Mavrandoni gm lên.

Ðon lão quay sang đa cháu nói:

– Manolakas, nhân danh Chúa và Ðc M Ðng Trinh, đánh!

Manolakas chm lên. Gã túm ly góa ph xô nàng xung đt, kê đu gi trên bng nàng và giơ cao con dao găm ca gã. Nhưng trong chp mt Zorba đã chp được cánh tay Manolakas và vi cái khăn cun quanh bàn tay, hn c gng tước con dao.

Góa ph quì gi, dáo dác nhìn quanh đ tìm đường thoát thân, nhưng dân làng đã chn hết li đi. H đng thành mt vòng tròn quanh sân và trên ghế dài; khi h thy nàng đnh tìm li thoát, h tiến lên mt bước và vòng vây tht cht dn.

Trong khi Zorba lng l chiến đu mt cách khéo léo, gan d và bình tĩnh. Tôi đng gn ca nhà th lo lng theo dõi trn đu. Manolakas mt đ tía tai vì cung n, Sifakas và mt gã khng l na li gn đ đnh giúp sc gã. Nhưng Manolakas gin d, trng mt:

– Lui ra! Lui ra! Không ai được li gn đây hết! Gã hét.

Gã li điên cung lao vào Zorba. Gã dùng đu tn công hn như mt con bò mng.

Zorba bm môi không nói năng gì c. Hn gi cht cánh tay phi gã tun phu như mt cái km, và né sang phi sang trái đ tránh nhng cú b đu ca gã tun phu. Tc gin như điên, Manolakas nhy ti và ngm ly tai Zorba ra sc cn xé. Máu vt ra.

– Zorba! Tôi kinh s va la lên va lao ti đ cu hn.

– Tránh ra ông ch! Hn hét! Ðng can thip vào chuyn này.

Hn nm tay và giáng cho Manolaskas mt cú như tri giáng vào bng dưới. Lp tc con dã thú ri ra. Răng nó nh ra, ri cái tai b rách mt na, và khuôn mt đ tía ca gã tr thành trng bch. Bng mt cú thn tc, Zorba xô di gã xung đt; tước ly dao và b gy làm đôi.

Hn ly khăn tay thm máu chy ròng ròng t tai. Ðon hn lau mt đm đìa m hôi và tt c khuôn mt hn lem luc máu. Hn đng thng lên, đưa mt liếc quanh: cp mt hn mng đ. Hn hét lên vi góa ph:

– Ðng lên! Ði vi tôi!

Và hn hướng v cng nhà th.

Góa ph đng dy; nàng thu hết sinh lc, ly đà phóng ti trước. Nhưng nàng không có thì gi. Ta mt con ó, lão Mavrandoni chm lên nàng, dúi nàng xung, qun mái tóc đen dài ca nàng ba vòng quanh c tay và, bng mt nhát dao, lão ct phăng đu nàng.

– Tôi chu trách nhim v ti li này! Lão hét to, và quăng đu nn nhân lên thm nhà th. Ðon lão làm du.” (Hết trích)

 

Và sự độc ác của con người thế gian sẽ còn tiếp diễn mãi ngày nào còn cái giống người trên trần thế.

 

Trích:

“Zorba ln này không bun c đng đ bt nó ngm ming na. Hn nhìn người đàn bà đang khóc lóc và hôn hít Chúa Gia-tô trong khi mt v du dàng bt ng dàn tri trên khuôn mt b tàn phá ca m.

Ca m, lão Anagnosti, mũ cm nơi tay, rón rén bước vào. Lão li gn người bnh, cúi xung và quì gi. Lão nói vi m:

– Xin bà tha th cho tôi, tha th cho tôi, và Chúa s tha th cho bà. Tha th cho tôi nếu đôi khi tôi nói vi bà mt li nghit ngã. Chúng tôi ch là người.

Nhưng người đàn bà thân mến bây gi nm im lng chìm đm trong mt nim vĩnh phúc khôn t, và m không nghe thy nhng li nói ca lão Anagnosti. Tt c nhng dy vò ca m đã biến mt – tui già bt hnh, nhng đàm tiếu, nhng li nghit ngã mà m phi chu, nhng bui chiu bun bã ngi trên ngưỡng ca mt mình và đan nhng đôi v quê mùa như mt người đàn bà lương thin tm thường, người đàn bà Ba Lê thanh lch này, người đàn bà un éo quyến rũ này, người, trong lúc đc thi, đã khiến cho T Cường nhy tưng tưng trên đùi và được bn hm đi dàn chào!

Bin xanh mu thiên thanh, sóng trào bt, nhng pháo đài ni ng nghiêng, nhng lá c đ mu sc pht phi trên nhng ct bum. Người ta ngi thy mùi chim đa đa quay và nhng con cá hng trên rá st, trái cây ướp lnh được mang li trong nhng chén pha lê và nhng nút champagne vt lên trn thiết giáp hm.

Râu đen, hung, xám, vàng, bn th hương thơm: nước hoa đng tho, eau de Cologne, x hương, long diên hương, nhng cánh ca bung kim loi đóng li, nhng rèm ca nng n h xung, ánh sáng được thp lên. M Hortense nhm mt. Tt c cuc đi tình ái, tt c cuc đi dy vò ca m, a! Ly Chúa, nó ch tn ti giây phút na thôi…

M chuyn t lòng này sang lòng khác, ôm trong tay nhng binh phc thêu vàng, lun ngón tay vào nhng hàm râu thơm nc. M không nh ni tên h. Như con két ca m, m ch nh Canavaro, bi chàng là người tr nht trong bn và tên chàng là cái tên duy nht con két có th phát âm. Nhng tên khác phc tp, khó khăn và vì thế trôi vào quên lãng.

M Hortense th dài và say đm ghì ly tượng Chúa b đóng đinh trên cây thp t.

– Caranavo ca em, Canavaro yêu du ca em…, m va mê sng va ghì cht tượng Chúa vào b ngc va nhão ca m.

Dì Lenio nói kh:

– M bt đu không biết mình nói gì. Chc m đã trông thy thn h mnh và m tht kinh…, chúng mình hãy ci khăn ra và li gn chút na.

M Malamatenia c n:

– Chết cha dì không còn kính s Chúa Tri mt tí na sao, h? Dì mun hát vãn ca trong khi m hãy còn sng ư?

Dì Lenio càu nhàu:

– Ha, m Malamatenia, thay vì nghĩ ti cái rương và qun áo ca m, ti hàng h ca tim, ti gà qué vi th trong sân, m ngi đó mà nói phi ch cho m th hơi cui cùng! Không! Ăn c phi đi trước, tht đy!

Nói đon, m đng lên và m kia tc ti đi theo. H ci khăn vuông đen, xõa m tóc bc lưa thưa và níu ly thành giường. Dì Lenio ra hiu bng cách tht lên mt tiếng kêu chát chúa dài, làm người ta sn gai c:

– I i i i i!

Zorba nhào ti, túm tóc hai m già và đy h lùi li. Hn quát:

– Ngm mõm li, my con m qu khoang! Không thy m vn còn sng à? Cút đi!

M Malamatenia va càu nhàu va chít khăn li:

– Lão già lm cm! Không biết lão đâu chui ra thế này, đ phá đám!

M Hortense, m ngư n già cc kỳ truân chuyên, nghe thy tiếng kêu inh i bên giường. o tượng du dàng tan tác, soái hm chìm nghm; chim quay, rượu champagne, râu thơm nc biến mt và m li ngã xung giường lâm chung hôi hám, góc bin chân tri. M c gượng ngi dy như th m mun trn thoát, nhưng m li rơi mình xung và rên r mt cách thm thiết, thê lương…

– Tôi không mun chết! Tôi không mun!

Zorba cúi xung, s bàn tay h pháp chai cng lên vng trán nóng bng ca m và vut nhng si tóc lòa xòa dính vào mt m xung; cp mt chim ca hn giàn gia nước mt. Hn thì thm:

– Em đng nói na, đng nói na, em yêu; anh đây, Zorba đây, đng s!

Và đây ri o tưởng tr li như mt con bướm mu xanh nước bin khng l ph hết cái giường. K hp hi siết bàn tay h pháp ca Zorba t t dui tay ra và vòng quanh khuôn c đang cúi xung ca hn. Môi m mp máy:

– Canavaro ca em, Canavaro yêu quí ca em…

Tượng Chúa b đóng đinh trên cây thp t rơi tut khi gi, rơi xung đt. Mt ging đàn ông vang lên trong sân:

– Ê! Anh em, b gà vào ni đi, nước sôi ri!

*

Tôi ngi trong góc phòng, thnh thong nước mt li trào ra. Ði là thế, tôi t nh, sc s, ri rc, lãnh đm, đi bi. Tàn nhn. Nhng nông dân dã man Crete vây quanh m ca k già nua đến t đa cu trái đt này và nhìn m chết vi mt ni vui v man r như th m không phi là con người.

Như th mt con chim ngoi quc khng l tp sc gy cánh rơi xung bãi bin này và h xúm li ngó nó chết. Mt con công, mt con mèo x Angora, mt con hi cu đau m…

Zorba nh nhàng g cánh tay ca m Hortense quàng quanh c. Hn đng dy, xanh mét. Hn ly mu bàn tay chùi nước mt. Hn nhìn con bnh nhưng không thy gì c. Hn chùi nước mt mt ln na và kp nhìn thy m lay đng hai bàn chân mm nhão, sưng phù và ming méo mó mt cách kinh hoàng. M vt vã mt ln, hai ln, khăn tri giường tut xung đt và m hin ra mình trn, đm m hôi, sưng phù, vàng tái. M hét lên mt tiếng chát chúa, chói tai ta mt con gà khi b ct tiết, đon m nm bt đng, mt m ln, kinh s và đ đn.

Con két nhy xung tng dưới lng bíu ly nan st, nhìn Zorba chìa bàn tay h pháp vut mt m vi mt v du dàng vô hn.

– Tt c l lên! M mt ri, nhng m khóc mướn va la the thé, va nhào ti giường.

H tht lên mt tiếng kêu dài, ng người v phía trước và phía sau, nm tay và đm ngc. Dn dn s lay đng bi ai và bun t đã to ra trong h mt trng thái thôi miên nhè nh, nhng bun đau cũ ca riêng h tràn ngp tâm trí h như nc đc, v bao trái tim rn v và bài vãn ca trào ra.

“Nm dưới đt, không thích hp vi ngươi…

Zorba ra sân. Hn mun khóc, nhưng xu h trước mt nhng người đàn bà. Tôi nh có ln hn bo tôi: “Tôi không xu h nếu khóc trước mt nhng người đàn ông. Gia đàn ông vi nhau, có mt s đng nht nào đó, đúng không? Ðó không phi là mt điu nhc nhã. Nhưng trước mt đàn bà, ta phi luôn luôn t ra dũng cm. Bi vì nếu chúng ta cũng khóc lóc thì nhng k đáng thương đó s ra sao? Tn thế mt ri!”

H tm m bng rượu, m già khâm lim m rương qun áo sch s ra thay cho m, di mt chai eau de Cologne lên người m. T nhng vườn lân cn nhng con rui bay ti, đ trng trong l mũi, quanh mt và trong mép m.

Hoàng hôn xung. Bu tri v phương Tây đp mt v đp thanh thn. Nhng đám mây nõn đ tía, vin vàng, êm bay qua cái tím ngt ca tri chiu, lúc trông như nhng con tu, khi nom ta nhng con thiên nga, qu s d kỳ làm bng bông len và la xơ. Thp thoáng qua k lau lách trong sân người ta trông thy nhng cánh sóng vàng lóa ca bin đng.

Hai con qu béo t mt cây v gn đó h xung và đi đi li li trên sân lát đá. Zorba tc gin lượm mt hòn si và xua đui chúng.

Cui sân, nhng k cp vườn rung ca làng đang t chc mt ba tic khng khiếp. H đã khiêng cái bàn ln trong bếp ra, sc so khp nơi tìm bánh, đĩa chén, mung nĩa. H đang mang t dưới hm lên mt hũ rượu vang, luc gà. Bây gi, đói meo và sung sướng, h cng ly nhau ăn ung ngon lành lm.

– Chúa cu vt linh hn m! Và cu cho tt c nhng vic m làm trôi theo dòng nước hết!

– Và cu cho tt c nhng tình nhân m tr thành thiên thn và ch linh hn m ti thiên đàng!

– Phi ngó ngàng ti lão Zorba mt chút, Manolakas nói. Lão đang ling my con qu kìa! Bây gi lão thành người góa v ri, mi lão li đây ung mt ly đ tưởng nh con gà mái ca lão! Ê! Xếp Zorba, ê đng bào!

Zorba quay li thy bàn đy đ ăn, nhng con gà bc hơi nghi ngút trong đĩa, rượu lóng lánh trong ly, nhng gã trai tráng khe mnh rám nng vi nhng khăn choàng c qun quanh đu, đy vô tư và tr trung.

– Zorba! Zorba! Hn lm bm. Hãy đng vng! Ðây là lúc ta kỳ vng nơi ngươi!

Hn li gn, ung mt hơi hết mt ly rượu, ri mt ly th hai, ri mt ly th ba và ăn mt cái đùi gà. H nói vi hn, nhưng hn không tr li. Hn ăn ung như gió cun, hau háu, nhm nhoàm ung tng hơi dài, lng l. Hn đăm đăm nhìn v phía bung nơi người bn già ca hn nm bt đng và lng nghe bài vãn ca thoát ra t ca s m rng. Thnh thong, điu tang tóc gián đon và người ta có th nghe thy nhng tiếng la thét cãi nhau và cánh ca t m ra khép vào và nhng bước chân nng n, nhanh nhn như h đang đánh nhau. Ðon bài vãn ca li ct lên o não, tuyt vng, du dàng như tiếng ong bay.

Nhng m hát mướn đang chy đi chy li trong phòng người chết, hát vãn ca trong khi lc li như điên cung mi xó xnh. H m chn, tìm thy vài cái mung, mt chút đường, mt hp cà-phê và loukoums.

Dì Lenio v ly hp cà-phê và loukoums. M Malamatenia chp ly đường và mung. M nhy lên và cũng nhón được hai viên loukoums, b tut vào mm và bài vãn ca ln này nghn ngào, ngc ng qua nhng thi đường.

“Cu cho hoa mưa rơi trên vai ngươi và táo rơi vào lòng ngươi…

Hai m đàn bà khác ln vào phòng nhào ti cái rương, thò tay vào và chp ly mt vài cái khăn tay nh xíu, hai ba cái khăn bông, ba đôi v, mt cái nt v, nhét vào áo lót quay v phía người chết nm trên giường và làm du.

M Malamatenia nhìn hai m già ăn cp rương và ni gin:

– Hát tiếp đi dì, hát tiếp đi, tôi tr li lin! M hét lên vi dì Lenio, và m cũng dúi đu vào trong rương.

Nhng miếng gi sa tanh, mt cái váy mu hoa cà li thi, mt đôi giày săng đan đ c l sĩ, mt cây qut gãy, mt cây dù đ thm mi tinh và tn dưới đáy, mt cái mũ thy sư đô đc hình tam giác. Mt món quà ngày xưa người ta tng cho m Bouboulina. Khi ch có mt mình trong nhà m thường đi lên, nghiêm trang và bun ru ngm mình trong gương.

Có người li gn ca. My m già lng ra, dì Lenio li bíu ly giường người chết và bt đu va đm ngc va la:

“…và nhng bông cm chướng đ thm đeo quanh c ngươi…

Zorba bước vào, nhìn người chết, bây gi đang nm im lng, êm , vàng vt và ph đy rui, tay khoanh trước ngc, và mt gii băng la nh quanh c.

“Mt hòn đt, hn nghĩ, mt hòn đt biết đói khát, cười nói, ôm hôn. Mt cc bùn khóc lóc. Và bây gi? Qu s nào đem ta ra ti trn gian và qu s nào đem chúng ta đi?”

Hn nh bt và ngi xung.

Ngoài sân bn thanh niên đã hp li khiêu vũ. Gã chơi tht huyn cm tuyt k, Fanurio, đã đến và h dp bàn ghế qua mt bên, qung nhng thùng du, thùng đng nước, chu git, dn ch đ khiêu vũ.

Nhng hương mc xut hin: bác Anagnosti vi cây gy dài đu un cong và áo chemise trng rng; Kondomanolio, tròn quay và dơ dáy; v giáo viên vi mt cái nghiên mc ln trong tht lưng và mt qun bút xanh git sau tai. Lão Mavrandoni không có mt, lão đã đi vào trong núi như mt k sng ngoài vòng pháp lut.

– Rt sung sướng được gp li các con! Bác Anagnosti va nói va giơ tay lên. Rt sung sướng vì các con vui đùa! Ăn ung đi, cu Chúa ban phước lành cho các con! Nhưng không được la hét. Người chết có th nghe, các con nên nh, người chết có th nghe.

Kondomanolio gii thích:

– Các bác ti đ làm bn kê khai ca ci ca người chết đ chia cho nhng người nghèo trong làng. Các con đu ăn ung, no say c, thế là đ ri! Không được khuân tt c đ đc đây đi, nếu không… Nhìn đây!

Nói đon lão khua cây gy trong không khí, v đe da.

Ðng sau ba quan viên xut hin mt bn chng chc m đàn bà đu bù tóc ri, chân đt, qun áo rách như t đa. Mi người cp mt cái b không và khoác mt cái gi trên lưng. H lén lút đi ti, rón rén, im lng.

Bác Anagnosti quay li, thy h và tc gin:

– Ê! Bn cha căng chú kiết kia, bước đi cho mau! Sao! Ðnh nhào vô cướp h? Người ta kê khai tt c, ln lượt tng th mt ri chia đu cho người nghèo trong trt t và công bng. Bước đi cho mau, nghe rõ chưa?

V hương sư móc tht lưng ly ra cái nghiên mc bng đng, gi mt t giy kh ln ra ri đi ti ca tim nh đ bt đu làm bn kê khai.

Nhưng ngay lúc đó, người ta nghe thy mt tiếng đng chát chúa như th có người đp trên nhng cái hp st, như th nhng cun ch rơi xung, ly tách xô vào nhau và b. Và trong bếp, người ta nghe thy tiếng nhn nho om sòm ca xoong cho, đĩa bát và mung nĩa.

Lão Kondomanolio va lao vào bếp va vung cây gy. Nhng m già, đàn ông, con nít nhào vào như gió qua ca, leo c qua ca s, trèo qua giu và nhy t bao lơn xung, mi người ly cái h có th v ly được: xoong, cho, nm, th… Mt vài k g c cánh ca và vác trên lưng. Mimitho cũng ly đôi giy ban ca người quá c, buc vào mt si dây đeo quanh c trông ta như m Hortense ngi cưỡi trên vai gã và ch có đôi giy m có th trông thy rõ…

V hương sư cau mày, thu cái nghiên mc vào tht lưng, gp t giy tinh tuyn li đon lng lng không nói mt li vi v cao kỳ b s nhc nng n vượt qua ngưỡng ca và khut dng.

Bác Anagnosti đáng thương va gm thét, van xin đám dân nghèo ngng li va khua gy da nt h:

– Nhc nhã lm! Nhc nhã lm! Người quá c đang nghe các người đó, biết không?

– Tôi có phi đi gi thy tư tế đến không? Mimitho hi.

– Thy tư tế nào? Ð khùng! Kondomanolio điên tiết quát. M là dân Tây Âu; mi không thy m làm du thế nào à? Bng bn ngón tay – như thế này – đ b trc xut khi giáo hi! Thôi hãy đem chôn m xung đt đi, trước khi m bt đu hôi thi và gieo bnh truyn nhim khp làng!

– M bt đu có đy sâu, coi đây, tôi xin th có Chúa! Mimitho va kêu lên va làm du.

Bác Anagnosti, tiên ch trong làng, lc cái đu cao nhã.

– Mi ly làm l lm à? Ð ngc! Qu thc con người đy sâu b t ngày mi sinh ra đi, nhưng người ta không nhìn thy đy thôi. Khi chúng thy người ta bt đu hôi thi, chúng chui ra khi l lin – trng bóc, trng ta nhng con b phó mát!

Nhng vì sao th nht hin ra và hãy còn treo lơ lng trong thinh không, lung linh, như nhng cái chuông bng bc. Sut đêm không ngân nga.

Zorba h cái lng két xung khi đu giường người chết. Con chim m côi thu mình trong mt góc, khiếp s. Nó m mt thao láo nhìn nhưng không hiu đâu vào đâu c. Nó vùi đu vào cánh và co qup li.

Khi Zorba g lng ca nó, con két nhm dy. Nó mun nói, nhưng Zorba vươn tay ra chn.

– Im đi, hn thì thm mt ging nghn ngào, im đi! Ði vi ta.

Zorba cúi xung nhìn k quá vãng. Hn nhìn m tht lâu, c hng se st.

Hn nghiêng mình xung như đnh hôn m, nhưng hn t kìm hãm mình.

– Thôi chúng ta đi, trăm s nh tri! Hn lm bm.

Hn nht cái lng két lên và bước ra sân. Hn trông thy tôi và li gn.

– Chúng ta đi thôi…, hn va nói kh va nm cánh tay tôi.

Hn có v trm tĩnh, nhưng môi hn run run.

– Tt c chúng ta cùng đi con đường đó…, tôi nói đ an i hn.

– Ch mt lát, tôi nói. H sp chôn m. Chúng ta ch mt lát xem… Bác không th nán li mt vài phút na à?

– Ðược ri…, hn nghn ngào tr li.

Hn đt cái lng xung đt và khoanh tay li.

T phòng người chết bác Anagnosti và Kondomanolio đu trn đi ra. H làm du. Sau h, bn người trong s nhng vũ công, vi nhng bông hng mùa Xuân hãy còn git sau tai, vui v, na tnh, na say, mi người nâng mt góc tm ca trên đó h đt thi th m già. Theo sau là gã chơi đàn tht huyn vi nhc c ca gã, chng mt chc đàn ông na, ngà ngà say, hãy còn nhai tóp tép và năm sáu người đàn bà, mi người cm mt cái xoong hay mt cái ghế. Mimitho đi sau cùng vi đôi giy ban vt gót đeo quanh c.

– Sát nhân! Sát nhân! Sát nhân! Gã la lên mt cách đùa gin.

Mt cơn gió nóng, m ướt, ni lên và bin đng. Gã chơi tht huyn nâng cung đàn. Tươi mát, hân hoan, nho báng, ging hát ca gã dâng lên trong đêm oi nng:

“Ti sao, ôi vng dương, sao mi ln quá vi vàng?…

– Ta đi thôi! Zorba nói, thế là hết…

*

Cái cõi trần gian này ghê gớm như thế đấy.

Loài người khốc liệt như thế đấy.

Sụ nghèo đói, lòng ganh ghét, sự tham lam và đạo đức giả lẫn cái gọi là niềm tin tôn giáo đã xù lông, giương ra những móng vuốt như thế đấy.

Zorba sừng sững đứng giữa cõi hỗn man, đứng giữa đồng loại đầy nanh vuốt của hắn và cười và khóc và nguyền rủa.

Hắn vung cái dương vật của hắn lên như một quả chuỳ, xua đuổi ma quỷ trong niềm kiêu hãnh tuyệt vọng.

Đó là Zorba, kẻ giải thoát.

Đó là Zorba đức Cồ Đàm dũng mãnh và cô đơn tuyệt đối.

Ngày 24 tháng 11 năm 2014

ĐÀO HIẾU

5 comments on “TÌM LẠI ZORBA kỳ 05 – Đào Hiếu

  1. Pingback: NHẬT BÁO BA SÀM : TIN THỨ SÁU 5-12-2014 | Ngoclinhvugia's Blog

  2. Con người thật xấu xa độc ác!Đạo đức giả ,lòng đầy tham lam!Tự cho mình trong sạch thanh cao Cười trên sự đau khổ người khác!Những người đàn Ông tanh lòng khát máu! Vui chiến thắng đắc ý với tàn bạo! Lấy sướng nhục cảm và chà đạp…!Say chiến thắng bản chất thú vật!Họ-Đàn Ông -Đàn Bà máu lạnh-Tim sắt ,gan đồng,hồn hoang-Nhai bạo tàn -Nuốt sinh mạng người sống !Zorba với tình yêu thương hại Hắn bất lực phản ứng vượt ngoài khả năng!Người phụ nữ cô đơn thật đáng thương!Cái tốt không toàn thây,bởi những bàn tay khát máu!Những cái đầu u mê !Với những hủ tục tàn nhẫn”ném đá”!Những cái bụng tham lam!Lòng dạ bẩn thỉu-Miệng không ngớt cầu kinh-Vin vào Thánh-Dựa quyến năng ”thay trời hành đạo!”
    Zorba khinh thường tất cả sự Đạo Đức giả!Nhưng chẵng thể thay đổi được gì!Khi bản thân hắn lạc loài,yếu thế giữa đám người sống mà”Cái Ác, Dữ ,Xấu nhiều hơn cái Hiền, Lành, Tốt!”Điều đó nhan nhãn xung quanh đâu cũng thấy!!!

  3. Giả sử mọi người trên đời đều là Zorba thì sao nhỉ? Loài người sẽ nhanh chóng bị tuyệt diệt vì các loại bệnh dịch lây lan theo đường tình dục.

    • Tác phẩm điện ảnh “Zorba The Greek” đã đoạt 3 giải Oscar năm 1964. Nhà văn Nikos Kazantzakis của Hy Lạp chỉ thiếu có 01 phiếu để đoạt giải thưởng Nobel văn chương (sau Luigi Pirandello)

Bình luận về bài viết này