Nhưng đừng tưởng hắn là một kẻ trác táng. Bởi vì hắn sống và làm việc cũng đam mê như mê tình vậy. Có nghĩa là hắn luôn sống như một ngọn lửa. Luôn cháy. Bởi nếu không cháy hắn sẽ chết, cũng giống như lửa bị tắt, tàn lụi và lạnh tanh trong huyệt mộ.
Chính vì thế mà trong hoan lạc, trong sự bùng nổ và bướng bỉnh luôn có sự bi đát của một kiếp phù du.
Hắn như ngọn nến, vừa cháy sáng vừa tàn lụi. Hắn biết hắn đang tự ăn mình nhưng vẫn cháy rực rỡ mặc dù càng rực rỡ thì càng mau tàn lụi.
Nhưng hắn không chỉ cháy trong hoan lạc mà cháy trong mọi khoảnh khắc hắn đang sống. Khi đã làm việc thì hắn quên ăn, quên ngủ. Và trong tình huống sau đây hắn quên cả tính mạng của mình.
Trích:
“Thình lình Zorba giật nẩy mình. Hắn dán tai vào vách đường hầm. Dưới ánh đèn đất tôi thấy miệng hắn há hốc, méo xệch.
– Sao thế, Zorba? Tôi hỏi.
Nhưng ngay lúc đó, hầu như tất cả trần hầm run rẩy trên chúng tôi.
– Chạy đi! Zorba la lên bằng một giọng ồ ồ. Chạy đi!
Chúng tôi ùa về phía lối ra, nhưng chúng tôi chưa tới sườn gỗ thứ nhất thì đã nghe thấy một tiếng gẫy lớn hơn ở trên đầu. Trong khi đó Zorba đang nâng một thân cây lớn để chêm vào như một trụ chống cây đà. Nếu hắn làm kịp, có thể hắn sẽ chống đỡ được cái trần hầm thêm vài phút nữa và cho chúng tôi đủ thì giờ chạy thoát.
– Chạy đi! Zorba lại la lên, nhưng lần này giọng hắn bị tắc nghẹn như nó phát ra tự lòng đất.
Tất cả, với sự hèn nhát thường xâm chiếm con người vào những giây phút nghiêm trọng, chúng tôi túa ra ngoài hoàn toàn quên mất Zorba. Nhưng vài giây sau tôi trấn tĩnh lại và chạy trở lại đường hầm.
– Zorba! Tôi thét lớn, Zorba!”
Hình như tôi thét lớn, nhưng sau đó tôi hiểu rằng tiếng thét không thoát ra khỏi cổ họng. Sự sợ hãi đã bóp nghẹt giọng tôi.
Tôi xấu hổ cùng mình. Tôi lao về phía hắn hai cánh tay mở rộng, Zorba đã chống chắc cây trụ đỡ trượt trong bùn, và đang chạy về phía lối ra. Trong bóng tối theo đà lôi cuốn, hắn đâm sầm vào tôi và chúng tôi ngã vào tay nhau ngoài ý muốn. Tiếp tục đọc