LỜI NÓI ĐẦU: Tôi đọc “Zorba, con người chịu chơi” từ hồi còn là sinh viên. Sau đó lại xem phim Zorba Le Grec của đạo diễn Michel Cacoyannis với phần âm nhạc của nhà soạn nhạc lừng danh Hy Lạp Mikis Theodarakis. Phim do Anthony Quinn đóng vai chính.
Hồi đó còn trẻ, sự say mê của tôi chỉ nằm ở tính cách “chịu chơi” của nhân vật và nhất là diễn viên Anthony Quinn, người từng chinh phục tôi trong phim “Giờ Thứ 25”.
Bây giờ già rồi, đọc lại Zorba, thấy bàng hoàng, ngậm ngùi về thân phận con người. Bây giờ mới thấy nhân vật Zorba quá lớn. Và tâm hồn nhà văn Nikos Kazantzakis quá sâu thẳm.
Có thể nhiều người đã đọc tác phẩm này bằng nguyên tác hoặc qua bản dịch tiếng Việt, nhưng tôi vẫn muốn chia sẻ sự lớn lao của nó, vẻ đẹp và sự lay động của nó cho những ai đọc rồi nhưng đã quên, và cho những ai chưa có cơ hội đọc, nhất là các bạn trẻ.
Bài này, do tôi trích dẫn nhiều và dài (vì tôi tiếc, không thể trích ngắn), nên khá dài. Có lẽ tôi phải đăng làm nhiều kỳ mới hết.
Tất cả những đoạn trích dẫn bằng tiếng Việt trong bài đều lấy từ bản dịch của nhà văn Nguyễn Hữu Hiệu và nguồn là Người Việt Online.
Xin cám ơn tác giả, dịch giả, báo Người Việt.
Và cám ơn Zorba
ĐÀO HIẾU
Trích tiếp:
“Tôi đi qua làng Kuban và tôi thấy một người đàn bà trong vườn rau. Tôi thích nàng. Ông nên biết rằng, ông chủ, người đàn bà Slave họ không giống những cô ả Hy Lạp ốm o, tham lam, bán xẻ ái tình bằng ống nhỏ giọt và tìm đủ mọi cách để bòn rút và cân thiếu lường gạt ông.”
“Người đàn bà Slave, ông chủ, họ cân già cho mình. Trong giấc ngủ, trong tình yêu, trong việc ăn uống; họ rất gần với thú vật với đồng ruộng và với đất đai. Họ cho, họ cho một cách rộng rãi, họ không như mấy cô ả Hy Lạp gùn ghè, keo kiệt ấy đâu! Tôi hỏi nàng: ‘Cô tên gì?’ Với đàn bà ông thấy không, tôi đã học được một ít chút tiếng Nga.’Noussa, còn anh?’ ‘Alexis. Tôi thích cô lắm, Noussas. Nàng chăm chú nhìn tôi như người ta ngắm nghía một con ngựa trước khi mua. ‘Anh cũng vậy, anh không có vẻ một thằng con trai khờ khạo,’ nàng bảo tôi thế. ‘Anh có hàm răng chắc chắn bộ ria mép rậm, lưng rộng, hai cánh tay khỏe mạnh. Tôi thích anh.’ Chúng tôi không nói gì nhiều hơn nữa, không cần thiết. Chúng tôi thỏa thuận với nhau trong nháy mắt. Tôi phải đi ngay đêm đó về nhà nàng trong bộ quần áo diện nhất. ‘Anh có áo khoác bằng lông thú không?’ Nàng hỏi tôi. ‘Có, nhưng với sức nóng này…’’ ‘Không sao. Mang nó theo, như thế trông có vẻ sang trọng.’”
“Thế rồi đêm hôm đó tôi ăn mặc như một chú rể, tôi cầm áo lông thú trên tay, tôi cũng mang theo một cây gậy đầu bịt bạc và tôi ra đi. Nhà nàng là một ngôi nhà kiểu quê rộng lớn, với những nhà phụ, bò cái, máy ép nho, hai đống lửa nhóm trong sân, những nồi niêu bắc trên bếp lửa.
…“Tôi leo lên cầu thang, một cầu thang gỗ thật to kêu ken két. Trên bậc đầu cầu thang cha mẹ Noussa ngồi. Họ mặc loại quần cụt xanh lá cây và đeo thắt lưng đỏ có búp tua; họ đội mũ trùm đầu lớn. Họ thực giầu sang. Họ dang tay và ôm tôi hôn lấy, hôn để. Tôi bị thấm đầy nước bọt. Họ nói với tôi thực nhanh và tôi không hiểu gì cả, nhưng qua nét mặt họ, tôi thấy rằng họ không muốn điều xấu cho tôi.”
“Tôi bước vào phòng và tôi thấy gì? Các bàn ăn la liệt thức ăn và rượu nặng trĩu như những cái thuyền buồm. Mọi người đều đứng – họ hàng đàn ông, đàn bà và trước mặt là Noussa trang điểm, ăn mặc chỉnh tề với bộ ngực nhô ra như mỏm thuyền. Rực rỡ tuổi trẻ và sắc đẹp. Nàng thắt một cái khăn đỏ quanh đầu và ở giữa có thêu một cái lưỡi liềm và cái búa. ‘Hỡi tên Zorba số đỏ tội lỗi lút đầu, tôi thì thầm với mình, phần thịt đó của mi đó ư? Phải chăng đó là cái thân xác mi sắp ôm trong tay đêm nay? Thượng Ðế tha thứ cho cha mẹ mi, người đã mang mi vào thế gian này!’”
“Tất cả chúng ta nhào vào yến tiệc ăn uống ngon lành, đàn bà cũng như đàn ông. Chúng tôi ăn như lợn và uống như hũ chìm. ‘Còn mục sư đâu?’ Tôi hỏi cha Noussa đang ngồi bên cạnh tôi và dường như ông ta sắp nổ tung vì nhồi nhét quá nhiều. ‘Mục sư ban phúc lành cho chúng tôi đâu?’ ‘Không có mục sư, ông trả lời tôi, phun cả nước bọt ra, không có mục sư. Tôn giáo là thuốc phiện của quần chúng.’”
“Nói đoạn ông vừa đứng dậy vừa ưỡn ngực, nới cái thắt lưng đỏ và giơ tay lên ra hiệu im lặng. Ông cầm ly rượu đầy tràn, và ông nhìn thẳng vào mắt tôi. Rồi ông bắt đầu nói liên tu bất tận: Ông dành cho tôi một bài diễn thuyết. Ông ấy nói gì? Có Trời biết! Tôi đứng phát mệt. Hơn nữa, lúc đó tôi cũng hơi chếnh choáng. Tôi ngồi xuống và kề đầu gối tôi vào đầu gối Noussa đang ngồi bên phải tôi.
“Ông lão vẫn chưa chịu ngừng, mồ hôi tháo ra như tắm. Thế là tất cả nhào đến bao quanh ông ta, ôm ghì lấy lão để bắt lão ngừng nói. Lão không nói nữa. Noussa ra hiệu cho tôi: ‘Nào bây giờ, anh nói đi!’
“Ðến lượt tôi đứng dậy và tôi đọc một diễn từ nửa Nga nửa Hy Lạp. Tôi nói gì? Trời đánh nếu tôi biết tôi nói gì. Tôi chỉ nhớ là cuối cùng tôi nhào vào mấy bản hát thảo khấu Klepht. Tôi bắt đầu rống lên lộn xộn, vô ý nghĩa không ra chi tiết:
Bọn thảo khấu đã bò xuống núi để trộm ngựa.
Chúng không tìm thấy ngựa đâu
Chúng bèn bắt Noussa!
Ông thấy không, ông chủ, tôi cũng biết tùy cơ ứng biến đấy chứ.
Và chúng rút đi, chúng rút đi…
(Chúng đã rút đi, má ơi!)
Ôi ! Em Noussa của tôi!
Ôi! Em Noussa của tôi!
Vai!
“Và, vừa rống ‘Vai’ xong, tôi nhẩy bổ vào Noussa và hôn nàng.
“Tất cả chỉ muốn có thế! Như thế tôi ra dấu hiệu mà họ đã chờ đợi và họ, thực ra chỉ chờ đợi có điều đó, mấy gã to lớn râu đỏ nhào tới tắt đèn.
“Bọn đàn bà, mấy con đĩ, bắt đầu kêu ăng ẳng, làm như sợ hãi lắm. Nhưng liền đó trong bóng tối, họ bắt đầu kêu những tiếng nho nhỏ: ‘Hi! Hi! Hi!’ Họ thích bị cù nhột và cười cợt.
“Cái gì đã xảy ra, ông chủ, chỉ có Trời biết. Nhưng tôi tin là ngài cũng không biết nữa vì nếu không ngài đã cho sét quay chín chúng tôi rồi. Ðàn ông đàn bà lẫn lộn, lăn lóc dưới đất. Tôi bắt đầu đi tìm Noussa, nhưng làm sao có thể tìm thấy nàng? Tôi gặp một cô khác và tôi làm công việc với cô ta.
“Tờ mờ sáng, tôi thức dậy để ra đi với vợ tôi. Trời còn tối và tôi không thấy rõ. Tôi nắm lấy một cái chân, tôi lôi ra. Không phải chân của Noussa. Tôi nắm lấy một chân khác – không phải! Tôi kéo một chân khác – cũng không phải nữa! Tôi nắm lấy một chân khác, rồi một chân khác nữa, và sau cùng, sau biết bao lộn xộn, tôi tìm được chân của Noussa, tôi kéo ra, tôi gỡ nàng ra khỏi ba tên quỉ sứ to lớn đã đè bẹp nàng, tội nghiệp, và tôi đánh thức nàng dậy: ‘Noussa,’ tôi gọi nàng, ‘Chúng ta đi thôi!’
“Ðừng quên chiếc áo lông của anh nhé! Nàng đáp. ‘Ði!’ Và chúng tôi lên đường.”
*
Có thể bạn không đồng ý với tôi về cách lý giải đoạn trích trên đây và cũng có thể bạn đồng ý với người độc giả đã viết cái comment nọ. Đó là quyền của bạn, nhưng dù sao đi nữa thì Zorba vẫn là Zorba, những người nông dân Nga hồn nhiên và hoang dã vẫn là chính họ.
Có thể đó chỉ là một tập tính còn mang nét sơ khai của giống dân Slave nhưng với Zorba thì khác. Tôi ngờ rằng kẻ trải đời như hắn phải suy nghĩ kiểu như Dostoievski trong Frères Karamazov: “Si Dieu n’existait pas, tout serait permis” (Nếu Thượng Đế không hiện hữu thì tất cả đều được phép). Hoặc cũng có thể hắn cho rằng: “S’il n’y a pas d’immortalité, il n’y a ni bien, ni mal. Tout est permis” (Nếu không có sự bất tử thì cũng không có thiện, không có ác. Và tất cả đều được phép- J.P. Sartre).
Vậy thì sá gì mà không nhảy xổ vào nhau khi đèn tắt?
Và Zorba lại tiếp tục cuộc hoan lạc của mình:
Trích:
“Tôi cũng còn bán hàng rong ở Salonica và tôi qua lại ngay cả những khu Thổ Nhĩ Kỳ. Và giọng tôi đã mơn trớn quyến rũ một người đàn bà Hồi Giáo giầu có, con gái của một ông quan Thổ, đến nỗi nàng mất ăn mất ngủ. Thế rồi nàng gọi một lão trượng Hodja đến và cho lão một nắm mejidies đầy, nàng nói với lão: “Aman! Tới bảo tên bán hàng rong Giaour tới đây, Aman! Tôi phải nhìn thấy hắn. Tôi không chịu nổi nữa!”
Hodja đến kiếm tôi: “Nghe đây, tên Cơ Ðốc Giáo trẻ tuổi, lão bảo tôi, đi với lão. Tôi không đi, tôi trả lời. Lão muốn dẫn tôi đi đâu? Có con gái của một Thổ quan tựa nước suối mát đợi cậu trong phòng, cậu bé Cơ Ðốc Giáo, đi!”
Nhưng tôi biết rằng, ban đêm, họ giết dân Cơ Ðốc Giáo trong những khu Thổ. “Không, tôi không đi, tôi nói – Mi không sợ Thượng Ðế sao, Giaour? Tại sao tôi phải sợ? Bởi vì, chú bé Cơ Ðốc Giáo ơi, kẻ nào có thể ngủ với một người đàn bà và không làm, phạm một tội trọng. Khi một người đàn bà gọi mi đến để chung chăn gối mà mi không đến, con ơi, con sẽ mất linh hồn! Người đàn bà đó sẽ thở dài trước mặt Thượng Ðế vào ngày phán xét cuối cùng, và tiếng thở dài của người đàn bà đó sẽ xô mi xuống Ðịa Ngục, dù mi là ai và bất kể tất cả những nghĩa cử đẹp đẽ mà mi đã thực hiện!
Zorba thở dài.
– Nếu Ðịa Ngục có thật, hắn nói, tôi sẽ xuống Ðịa Ngục chính vì lý do đó. Không phải vì tôi đã trộm cắp, giết người hay ngủ với vợ những kẻ khác, không, không! Tất cả những điều đó không có nghĩa lý gì hết, Thượng Ðế chí tôn sẽ tha thứ tất những điều đó. Nhưng tôi sẽ sa Ðịa Ngục bởi vì, đêm đó, một người đàn bà chờ đợi tôi trong giường mà tôi không đến…”
(kỳ sau tiếp)
Tình dục quyến rũ -Thú tính trổi dậy!Tình yêu níu kéo-Tính Người ở lại…Cuộc sống chân lý-Yêu đương tồn tại!?Nếu sống cho một thì đâu có hai?Nếu mộtThân xác sống cho hiện tại ..Linh hồn thứ hai nào đâu tìm thấy!?Tình yêu vô hình-Đạo lý Tâm đầy..Con Người -Thú tính trong đấy Linh hồn!
Reblogged this on aitrinhngoctran's Blog and commented:
Zorba sống thực dụng theo bản năng”Muốn là được”-Thỏa mãn thân xác đòi hỏi sinh lý bình thường và hơn thế nữa!Bình xuống tầm mấy hồi!?Trong cái Thân -Nhục! Với cái nhìn Trọng hay Khinh?Cũng còn tùy theo quan điểm riêng của từng người?Với cái nhìn thanh cao -Hướng tới Tâm hồn Thánh Thiện-Xem như sự vươn tới hoàn hảo thì…Cái Nhìn Lên đó sẽ miệt thị cái Nhìn Thấp Nhìn Cao là Thánh Nhân?Nhìn Thấp là Thần?Thần như người còn thèm thú…Thần nhìn ngang tầm và dần xuống thấp tùy lúc?Cái Nhìn của Thần và Thánh hơn người .Ở điểm chung là quyền lực -hô phong hoán vũ.Điểm riêng là Thần-Võ,Thánh -Văn Cả hai biểu tượng cho Linh hồn và Thể xác Cái nhìn trong một con người Tâm và Thể thì sao?Cũng lại chia ra hai giới tuyến Nếu có sự thiên lệch trong cách nhin Còn người bình thường;Tâm hồn -Thể xác đi đôi thì ..Chuyện sinh lý tình dục là; Chuyện bình thường ở mức độ còn giữ sức khỏe để Sống.Nói về Zorba….Qua hành động về cách sống và chuyện Tình dục Hắn sống nghiêng về Bản năng nhiều!?Có một chút ngạo mạn..”Trời cao Đất thấp có Ta giữa đời!Ác quỉ -Thiên thần có cả trong Ta! khi Ta cúi xuống nhìn..Ta không còn Ta!Thẳng Người ta lại là Ta giữa trời!
Bàn về Nhân loại..Nếu tất cả như Zorba-Nặng nghiêng về phần Xác thì..Hậu quả tai hại biết bao!?Tội lỗi sẻ dẫy đầy vì cái nhìn cúi khòm sát quá !Bình đến Tầm xuống phần Thân -Nhục Cho nên Bình thường sống Biết giữ cân bằng là điều tốt nhất dành cho Con Người?Bởi vì nếu để Bản năng lấn át Lý trí[Thuộc Tâm} Cái phần hồn không thường lưu trú trong con người thì..Cái Đức Tin không có! Đạo Lý sẽ thành xa vời Và cái nhìn sẽ.. Đối kháng với Đức tin Tôn giáo?Lý do là Con -Người trong Tâm hồn và Thể xác.Sự Cao và Thấp.Khi Nhục thể thấp hèn bùng phát lấn át Cái Tâm Thanh Cao trong sáng bị lu mờ thì…Cái thuyết hiện sinh ”Muốn là được ” sẽ gây điều không tốt đẹp cho lắm!?Zorba đã sống và hành động theo Bản năng phần Thú -phần Con cho cái Nhục Thể là vậy!?Và chuyện gì sẽ và đã xảy ra với bản thân Zorba???
Pingback: NHẬT BÁO BA SÀM : TIN THỨ SÁU 5-12-2014 | Ngoclinhvugia's Blog